Sau tiếng chuông báo thức. [I...

By traan_traan012

4.3K 474 180

Truyện thuộc thể loại: 1x1, tình yêu, ma quỷ, kinh dị, bí ẩn, học đường. Couple chính: Isaigi Yoichi!top x It... More

Xin chào.
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 6
Chương 7
Chương 8

Chương 5

343 48 13
By traan_traan012

Chẳng biết thằng cha kia có thể lấy lại được điện thoại cho tôi hay không, sau một hồi nói qua nói lại thì tôi cũng biết được tên của cậu ta là Isagi Yoichi, tên cũng đẹp, mặt cũng sáng sủa uy tín nhưng lời nói của cậu ta chẳng đâu vô đâu cả, gì mà: để coi, hên thì tôi lấy cho; gì mà để coi? Nghe chẳng có miếng tin tưởng nào, mà tôi bị phát hiện rồi nên tôi không thể lén phén bước chân vào căn phòng đó nữa, bây giờ chỉ còn cách nhờ vả cậu ta lấy giùm hai cái điện thoại ở dưới gầm giường. Tôi tặc lưỡi, cục đá lạnh được bọc trong miếng vải mỏng chạm vào vết thương khiến tôi rít lên vì đâu. Mới đầu bị va đập, khi ấy cơ thể đang trong tình trạng căng thẳng quá mức nên tôi chẳng thấy đau đớn gì, vậy mà qua một lúc chỗ trán tôi đã tụ máu bầm tím, sưng lên trông thấy.

Trời còn tối mù, tôi tựa lưng vào tủ lạnh tự chườm đá cho bản thân, cái lạnh buốt vào óc làm lớp biểu bì bên ngoài có cảm giác như tê liệt, nhờ đó mà sự nhức nhối cũng bị ghìm lại bớt, chỉ còn cơn đau vẫn dai dẳng hành hạ cái trái đáng thương của tôi. Viên đá tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể người nhanh chóng tan đi, tôi vắt tấm vải rồi dùng nó lau luôn cánh tay bị nhiễu đầy nước. Vết sưng để qua chục phút rồi mới được chườm đá nên khó có hiệu quả liền, trong lúc đợi vết thương nghỉ ngơi, tôi mò mẫm trên quầy bếp lấy quả trứng gà đã luộc, bóc vỏ ra rồi lăn nhẹ lên vết thương để tiêu máu bầm. Chẳng biết bây giờ vết sưng có đáng sợ hay không, mà bật đèn nhà tắm sẽ đánh động bạn cùng phòng nên đâm ra tôi cũng lười, thở hắt một hơi, tôi đành chôn chân một góc trong phòng bếp như thế này vậy.

Ngó qua đồng hồ treo tường, cây kim phút đã chạy đến gần số ba, 2 giờ 15 phút kém. Với tinh thần còn tỉnh hơn sáo, tôi không định đi ngủ, mà muốn ngủ cũng chẳng được vì lòng tôi cứ lo lắng tên Isagi kia sẽ làm rách việc, hoặc nhỡ đâu tên đó lấy được hai cái điện thoại rồi giấu nhẹm đi thì tôi sẽ phát dại lên mà cắn người ta chạy nọc mất. Mấy cái nghi ngờ không đâu chỉ làm đầu tôi thêm đau - cả trong lẫn ngoài, nhưng các luồng suy nghĩ cứ lũ lượt kéo đến khiến tôi phân tâm. Bàn tay tôi khựng lại trước trán, nghiêm túc nhớ lại thông tin nhỏ trước đó tôi đã vô tình bật ra được là: che mắt. Tôi lượm nhặt các mảnh ghép nhỏ rồi lồng vào nhau.

Đặt quả trứng đã nguội xuống bàn đá cẩm thạch, tôi nhớ về cô Anri. Thời khắc tôi hoàn thành chương trình giáo dục lớp 8 cũng là lúc anh trai tôi mất tích, sau đó tôi học xong lớp 9 và được tuyển thẳng vào ngôi trường này vì hai ngôi trường trung học đây là chung một hệ thống của nhà nước. Anh tôi tuy ở ký túc xá của trường nhưng mỗi tối vẫn dành thời gian ra để gọi điện nói chuyện phiếm với tôi, vậy nên tôi dễ dàng biết được anh khi ấy là học sinh của lớp 12E. Mới vào, tôi đã cố gắng ngó quanh lớp 12E để điều tra tung tích của anh Sae nhưng bất thành vì lý do lớp học này như một cái nhà kho, bám đầy bụi bặm và sặc mùi ẩm mốc. Vậy mà vỏn vẹn 9 tháng tôi học xong lớp 10, hiệu trưởng đã thông báo tôi được nhảy lớp vì thành tích xuất sắc, còn là nhảy đúng vào cái kho giăng kín mạng nhện làm tôi đâm ra chán ghét, nhưng vì muốn biết thêm về Sae nên tôi cắn răng nhịn.

Đúng rồi, ngay từ lúc đầu, những vụ mất tích xảy ra, rồi những cái xác của các học sinh cũ được tìm thấy, học sinh lần lượt mất tích dần cho đến khi lớp học chỉ còn lại mỗi anh Sae, tôi chỉ nghe về vụ thảm sát thông qua anh trai mình chứ chưa hề chứng kiến để có thể chắc chắn rằng nhà trường 'sau vụ thảm sát sẽ đóng cửa lớp học'. Lúc lão Ego mời tôi lên văn phòng để nói chuyện, tiếp tới là gặp mặt giáo viên chủ nhiệm Anri, rồi sắc mặt vui vẻ của lũ học sinh, rồi thêm cả Isagi. Giáo viên của trường thì tôi không nói đến vì họ cứ úp mở úp mở, nhưng mà để nghĩ lại thì đúng thật là mấy người đã tiếp xúc với tôi kia chẳng một ai đề cập đến việc lớp học 12E trong quá khứ là một nhà kho cả, Isagi thì cam đoan lớp học chưa từng đóng cửa. Nhưng tôi đã tận mắt thấy cánh cửa lớp học bị sợi xích dày dặn khoá chặt với gian phòng đồ đạc được đặt ngổn ngang bên trong, vậy nên tôi cứ đinh ninh rằng lớp 12E chính là một phòng kho.

Che mắt..

Quả trứng gà trắng nuột lăn - rơi xuống bồn inox, mà tôi chẳng còn hơi sức đâu để quan tâm tiểu tiết ấy nữa. Xoa xoa bên cánh tay mình đã nổi đầy nốt sần bắt nguồn từ lỗ chân lông, tôi không thể ngăn nỗi sợ hãi đang dần bắt lửa.

Tôi nhận ra tin tức 'lớp 12E sau vụ thảm sát đã đóng cửa' mà bản thân khẳng định đó là hoàn toàn đi ngược với số đông và chẳng có căn cứ gì ngoài chính đôi mắt tôi nhìn thấy, vậy nên nếu có che mắt, thì người bị che mắt.. chính là tôi.

Giữa hai thông tin: lớp 12E chưa từng đóng cửa và lớp 12E đã từng đóng cửa trong hai năm, tôi đang bị nao núng.

_______

Ỷ y bản thân đã ngủ sáu tiếng vào hết buổi chiều ngày hôm qua nên tôi chẳng mảy may quan tâm đến việc nghỉ ngơi, bây giờ đã là bảy giờ sáng nhưng mi mắt tôi nặng trịch, cảm tưởng chỉ cần tôi đóng rèm mi lại 1 giây thôi thì tôi cũng đủ rơi vào giấc ngủ sâu. Với tinh thần đầy mệt mỏi, giữa hai quyết định: tham gia buổi chào đón học sinh năm nhất hoặc đi ngủ, đương nhiên đối với một kẻ không thiết tha giao tiếp với xã hội như tôi thì tôi sẽ chọn đi ngủ, nhưng hiện tại tôi vẫn chưa thể ngủ vì tôi còn đang trông tên Isagi đem cái điện thoại đến cho tôi. Tôi muốn biết bên trong điện thoại của anh Sae có những gì.

Nhưng tôi vẫn là không chịu nổi, gục xuống cái gối hơi liền ngủ li bì.

Bạn cùng phòng biết tính tôi không thân thiện nên cũng chẳng quấy rầy, thành ra tôi an ổn ở trên chiếc giường của mình mặc kệ thời gian trôi. Tôi cảm tưởng bản thân đã có một giấc mơ dài, rất dài, cảm giác có thứ gì đó đụng chạm vào gương mặt tôi khiến tôi khó chịu, xoay đi hướng khác thì chẳng còn cảm thấy gì nữa. Đầu tôi nặng nề, chốc chốc lại âm ỉ đau, chắc do sinh hoạt trái giờ giấc sinh học nên tinh thần tôi mệt mỏi đi nhiều, mắt tôi không mở lên nổi nhưng não đã hoạt động đủ để thu nhận những tác động bên ngoài.

-" Cậu Itoshi, làm ơn tỉnh lại giùm tôi cái."- Chất giọng vang vang mất kiên nhẫn, tôi nhận ra ngay chủ nhân của nó vì tôi đã trông ngóng cậu ta cả nửa ngày kia mà. Dù tôi bây giờ rất lười nhác nhưng cũng cố gượng dậy đối mặt với Isagi, tôi dụi đôi mắt cay xè vì không được bồi dưỡng tốt. Nhìn lên người con trai đang ngồi trên cái giường đối diện, cậu thoải mái toạ ngay chỗ ngủ của bạn cùng phòng tôi, chẳng biết tại sao lũ người sống chung với tôi có thể dễ dàng cho người lạ mặt bước vào phòng như vậy nữa, bị xâm phạm vùng lãnh thổ khiến tôi khá bực, nhưng tôi hiện tại quan tâm đến vấn đề của bản thân hơn, nếu cậu ta đã tìm đến tôi như vậy thì chắc chắn cậu đã có trong tay thứ tôi muốn.

-" Lấy được điện thoại rồi? Đưa đây."- Tôi khẩn trương đưa tay hướng về phía cậu ta và đòi lại thứ thuộc về mình. Cậu lấy trong cái cặp táp ra hai cái điện thoại quen mắt khiến tôi mừng rỡ, Isagi phe phẩy chiếc điện thoại rồi lên mặt. -" Ai đưa ai? Tôi lớn hơn cậu một tuổi, tuy chúng ta học chung lớp nhưng tôi vẫn là đàn anh của cậu, được đàn anh giúp đỡ mà nói chuyện trống không thế à?"- Có lẽ tên này không ưa tôi ngay từ đầu, cộng thêm sự cố đêm qua nên Isagi cố tình gây khó dễ tôi, chứ tôi vẫn nói đủ nội dung để cậu ta có thể nghe hiểu mà.

-" Cái gì? Chứ ở đây còn ai khác ngoài tao với mày à?"- Đầu thì đau mà thằng Isagi cứ lằng nhằng khiến tôi phiền muốn chết, trải qua bao lần thót tim khi đi rình rập phòng của người khác, rồi còn cơ thể uể oải vì ngủ trái giờ, thêm tính tôi gắt ngủ nên tôi đối với Isagi ở trước mặt chẳng kiêng nể gì. Isagi nhăn mày, điệu bộ không hài lòng định thu điện thoại về thì tôi nhanh chóng chồm tới, nhưng khoảng cách khá xa làm tôi không tài nào cướp được đồ trên tay cậu ta.

-" Bộ trước giờ cậu đối với đàn anh mình là thái độ như vậy hả? Chừng nào cậu nói chuyện đàng hoàng đi rồi tôi đưa."

Tôi khó chịu bóp vùng thái dương đang nhức nhối.

-" Đừng có đùa, thứ đó vốn dĩ là đồ của tao."

Isagi nhìn tôi một lúc, xong nhẹ giọng.-" Cậu là em trai của anh Sae nhỉ?"

Cậu ta nói chuyện như thể cậu ta biết về Sae, điều đó khiến đôi mắt tôi lại lần nữa sáng lên.-" Cậu biết anh trai tôi?"- Cái gật đầu của Isagi càng làm tôi háo hức, chỉ là cậu ta lại dùng ánh mắt có chút ái ngại khi đối chiếu với tôi khiến tôi sinh ra một ít lo lắng.

-" Tôi biết, lúc trước còn học trung học, anh cậu học trên tôi hai lớp, là người có tiếng trong đội bóng đá trường."- Tôi gật đầu, hoá ra tên này là hậu bối của anh trai tôi, biết được một tin tức khiến lòng tôi nhộn nhạo muốn biết thêm nhiều hơn về Sae. -"Và?"- Tôi hỏi.

-" Lúc Sae học lớp 12 cũng là lúc tôi vào lớp 10, nhưng sau buổi chào mừng học sinh mới thì tôi không nhìn thấy anh Sae nữa."

Tôi có thêm một mảnh ghép nữa cho trò chơi giải đố này, nhưng thông tin mà cậu ta đưa tôi không rõ ràng, cứ thiếu đầu thiếu đuôi như nào ấy, tóm lại là như cứt vậy. Tuy vậy, có thêm một giả dụ nữa: mọi chuyện bắt nguồn từ sau buổi chào tân học sinh, nhưng giả thuyết đó nó không khớp với những gì anh trai đã nói với tôi; qua nửa kỳ học đầu tiên Sae mới thông qua một chiếc điện thoại và bảo rằng trong lớp anh ấy xảy ra vụ mất tích đầu tiên.

Tôi nheo mắt, xem xét tính xác thực trong lời nói của Isagi, vậy mà tôi chẳng nhìn ra được gì ngoài sự nghiêm túc trên khuôn mặt của cậu ta. Sau đó tôi không để ý tin tức mà Isagi đưa ra nữa vì trong trường học cả ngàn người này, thậm chí cậu ta và anh trai tôi còn cách nhau hai khối nên cậu ta ít khi gặp được anh trai tôi là điều đương nhiên, thấy suy nghĩ trên của mình cũng hợp lý nên tôi thôi suy đoán. Coi ra, tôi đã trông chờ Isagi là vô ích.

-" Sao cậu biết tôi là em trai của Sae?"- Isagi lúc này không lề mề nữa mà lần lượt ném hai chiếc điện thoại sang tôi, tôi chụp được một cái, còn một cái thì rớt vào lòng.

-" Hình nền điện thoại cậu để chình ình ra đấy."

Xong việc rồi tôi chẳng quan tâm Isagi nữa, ôm lấy chiếc điện thoại cũ của anh trai mình khám phá, may mắn là chiếc điện thoại này vẫn lên nguồn dù đã bị bỏ xó từ rất lâu. Logo điện thoại vừa phát sáng chạy qua thì màn hình sáng lên, màn hình khoá của anh Sae là hình chụp hai anh em lúc nhỏ. Nhìn anh Sae, dù chỉ là trong ảnh nhưng tâm trạng của tôi liền tụt dốc, tâm tình từ đầu đã không tốt nay lại cộng thêm nỗi xót xa khi nhớ về người anh trai khiến tôi muốn gục ngã tại đây.

Nhưng như tôi đã đề cập 'màn hình khóa', điện thoại của anh Sae có khóa bằng ký tự, là ký tự bất kỳ trong cái bàn phím ảo chứ không phải một dãy số ngắn nào đấy hay hình vẽ hoặc dấu vân tay. Tôi bất lực tắt chiếc điện thoại chỉ còn 13 phần trăm pin, đặt xuống bên cạnh. Vừa ngẩng lên thì bắt gặp ngay ánh mắt của Isagi nãy giờ vẫn chăm chú vào tôi. Tôi thắc mắc.

-" Sao chưa về đi?"

Isagi gãi má, lấy ra một tuýp màu trắng từ ngăn nhỏ nằm ngoài cặp táp.

-" Cái này là thuốc thoa ngoài da, tiêu sưng và tiêu bầm."- Ánh mắt tôi dại ra khó hiểu. Cậu ta tiếp lời.

-" Dù sao người làm cậu bị thương là tôi, vừa hay tôi có sẵn thuốc sức bên người nên đưa cho cậu dùng."- Tôi bây giờ sức lực cạn kiệt rồi, bên trong thì buồn lòng, bên ngoài thì buồn ngủ thành ra tôi chỉ ậm ừ trả lời cậu ta cho qua chuyện.

-" Anh Sae dạo này vẫn khỏe chứ?"- Isagi theo phép lịch sự hỏi thăm người tiền bối cũ, ánh mắt tôi tâng hẫng nhìn cậu ta, Isagi bối rối. Tôi mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng trong đầu trống trơn, cổ họng tôi dâng lên hương vị đắng nghét và tôi thấy mắt mình nhoè dần.

-" Khoẻ."- Giọng tôi hơi run, tôi quay mặt đi, cầu trời cho cậu ta đừng nhìn thấy giọt nước đang lưng chừng sắp rơi ra khỏi khoé mắt tôi. May mắn là sau đó Isagi không nói gì thêm, chỉ đặt tuýp thuốc lên bàn học rồi bước ra khỏi phòng.

Tôi ngả lưng ra giường, quay đầu thấy hai chiếc điện thoại. Tay tôi ngứa ngáy lần nữa mở điện thoại của anh trai lên, điện thoại hệ điều hành Android và cần đầu sạc type C. Khoé mắt tôi giần giật hai cái, hoàn hảo lắm, tôi thì dùng điện thoại IOS. Lửa giận bừng lên cũng chỉ được chốc lát, vì rất nhanh mi mắt tôi đã nặng nề đóng lại. Trước khi rơi vào giấc ngủ một lần nữa, dòng suy nghĩ nhạt màu chạy qua đầu tôi: lại phải nhờ vả tên khốn đó.














Continue Reading

You'll Also Like

104K 9.2K 31
Tuyển thủ Chovy dính tin đồn hẹn hò với Goat??? Riel or fake? Ở đây chỉ có Faker không có tin fake!
145K 8.8K 143
" Không nhắc đến chuyện đã qua, ta chỉ muốn biết một chuyện, nếu như hiện tại cho cô thêm một cơ hội, cô vẫn sẽ phản bội ca ca ta sao?" "Cô yêu huynh...
81.4K 9.4K 73
jungjihun có một anh ngiu sơ hở là block có lúc chữa lành, có lúc không thật sự luôn đấy? lsh cảm thấy bất lực nhưng lsh không thể làm gì được. °ficl...
91.2K 9.6K 21
bố tôi dành tất cả những rung động tuổi trẻ cho một người, không phải mẹ tôi.