Tìm nhau trong ánh dương

By yunaembe

3.4K 455 33

Buông tay khi tình còn dang dở là điều không ai muốn, nhưng ở thời điểm cả hai đều trẻ người non dạ và không... More

0
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
17
18
19
20
21

16

91 18 1
By yunaembe

Mùa giải bắt đầu. Injun lẫn Jaemin đều bận rộn đi theo nhóm của mình để tác nghiệp. Giải này có khoảng 18 đội tham gia, Injun đọc tài liệu về các đội đến váng đầu, không những có cầu thủ nội mà xuất hiện cả cầu thủ ngoại, mỗi việc nhớ tên cũng là một thử thách. Injun còn gặp Chenle và Jisung ở cửa ra vào, hai đứa này vẫn chẳng thay đổi, hí ha hí hửng như học sinh tiểu học. Họ gia nhập Hertz, đội xếp thứ tư trong giải cùng kì năm ngoái, Chenle được thi đấu nhiều hơn, Jisung còn hơi lóng ngóng nên vẫn ngồi dự bị.

Những trận đấu liên tiếp diễn ra. Dreamers của Haechan không muốn phí sức, gặp đối thủ dưới tầm thì tung đội hình phụ, Injun còn chẳng mơ chụp được Haechan thi đấu. Nhưng thỉnh thoảng thấy Haechan ngồi trên băng ghế chăm chú theo dõi, Injun lại gào thét trong lòng. Dáng vẻ tập trung của Haechan rất thu hút, đầu lông mày chốc chốc nhíu lại, có khi lại vô thức hơi cắn môi. Nổi tiếng từ sớm, người hâm mộ của Haechan rất đông, hôm nay cũng có mặt trên khán đài, lâu lâu lại lấy hết dũng khí hét tên. Haechan giữa lúc chú tâm vẫn lịch sự ngoái đầu, cười mỉm một cái đáp lại.

Trận đấu cùng thời gian vừa kết thúc, Jaemin tranh thủ ghé qua xem Dreamers có gì hay, bắt quả tang Injun xao nhãng công việc, cầm điện thoại hướng về Haechan chụp tách tách.

"Biến thái hả?"

"Im miệng."

Tiếng còi vang lên, Dreamers thắng cách biệt. Haechan cũng đứng dậy ra về, vô tình trông thấy Jaemin và Injun ở khu vực dành cho phóng viên. Bọn họ nói cái gì đó, sau Jaemin lấy từ trong cặp ra một hộp bánh, Injun cười cười ăn một miếng. Đồng đội đi bên cạnh thấy mặt Haechan hầm hầm, "Không khoẻ à?"

"Không có gì."

Không có mới lạ. Mới hôm kia còn cho người ta nựng má, giờ đã tay kề tay, vai kề vai với người khác. Haechan chỉ bị Injun bắt nạt chứ đã bắt nạt cậu bao giờ!

Mà cái "tay kề tay, vai kề vai" của Haechan thực chất là Jaemin mua đồ ăn đáp lễ cho lần nhờ vả Injun mua máy ảnh phim giúp mình. Biệt tài của Jaemin là tạt một gáo nước lạnh nên mọi bầu không khí ấm áp, "Không cần ngại. Mày giúp tao, tao giúp mày, sau này nghỉ chơi không thấy mắc nợ."

Vẻ mặt nghiêm túc của Jaemin đối nghịch với túi bánh macaron màu hồng làm Injun bật cười. Mấy người rạch ròi tưởng chừng vô cảm thế này, thật ra lại là những người sống nghĩa khí nhất, bằng chứng là Jaemin đã chơi với Haechan gần 10 năm đó thôi.

Kì thực tập kết thúc, Injun và Jaemin quay lại trường chuẩn bị thi cử. Giải đấu lần này được phát sóng toàn quốc, Injun một bên gặm giáo trình ôn tập, một bên xem Haechan thi đấu trong đội hình mạnh nhất của Dreamers ở trận bán kết. Thực lực của đội hắn là không thể bàn cãi, chỉ chăm chăm tranh nhất nhì với Thunder, còn lại đều xem như luyện tập.

Trận chung kết, Injun không tranh được vé vào xem, Jaemin và Jeno cũng đồng cảnh ngộ, cả ba đành hẹn ra quán bánh gạo của mẹ Lee cùng nhau xem ti vi. Mẹ Lee vẫn luôn tự hào về quý tử của mình, khách khứa ở đây cũng dần trở thành fan cứng của cầu thủ Lee, thành ra không khí vô cùng náo nhiệt.

Trận đấu bắt đầu được gần một nửa, Dreamers dẫn trước với cách biệt hai bàn, Jeno chẹp miệng, "Dreamers hai năm nay có vẻ sa sút nhỉ?"

Thì ra không chỉ Injun thấy lạ. Cách đây ba năm, tin đồn Haechan gia nhập Dreamers đã nhen nhóm khắp nơi, Injun yêu ai yêu cả đường đi lối về, thỉnh thoảng lại mở một vài trận đấu đặc sắc ra xem đội đó như thế nào. Gà mờ như Injun còn nhận ra phong độ bây giờ của Dreamers quả thật đã thụt lùi so với trước. Haechan chơi trong tập thể toàn đàn anh, suy nghĩ dần trưởng thành hơn ngày trước, năng lực vốn có cũng phải kiềm đi kha khá, coi trọng tinh thần đồng đội, nhưng cũng có những người chỉ biết đến bản thân.

Tiêu biểu là cầu thủ mang áo số 25, Hwang Kiyoung, một kẻ chỉ thích thể hiện trình độ, bóng đến tay là ném chứ không chịu quan sát xung quanh. Injun cũng từng tìm hiểu qua, Kiyoung bằng tuổi cậu, thành tích cá nhân khá tốt, nhưng tính cách lầm lì, khó hợp tác. Injun thở dài, hẳn là Haechan cũng mệt mỏi lắm. Trước giờ bên cạnh hắn luôn có một Mark bình ổn, một Jaemin giỏi lãnh đạo, một Jeno điềm đạm, điểm chung của họ là trung hoà được nhiều kiểu người, hắn chưa từng phải lo lắng về chuyện phối hợp.

May sao những đồng đội khác của Haechan đều khá ổn, luôn đốc thúc nhau sau những pha bóng lỗi, Hwang Kiyoung đến hiệp ba cũng bị thay ra. Đội hình của Dreamers hội tụ nhiều ngôi sao đắt giá, trong đó có Haechan là ngôi sao đang lên, nên dù nửa đầu trận chơi hơi chán thì kết quả thắng cuộc vẫn thể hiện được vị trí tường thành của họ.

Thêm một lần nữa Haechan tự tăng giá trị chuyển nhượng của mình lên, trở thành cầu thủ trẻ sáng chói bên cạnh những người anh kì cựu của đội hình chính ở Dreamers. Injun nhìn Haechan đứng trước đám đông phóng viên qua màn ảnh nhỏ, ánh đèn máy ảnh chớp nháy liên tục mà hắn không hề dao động, có chút bồi hồi về ngày tốt nghiệp.

Đã là ngọc thì đặt ở đâu cũng sáng.

Một năm, hai năm, ba năm, Injun không rõ bao lâu nữa thì bản thân mới có thể đuổi kịp thứ ánh sáng rực rỡ của người ấy.

Bốn mùa nối tiếp qua đi, mùa xuân đến chậm, hoa anh đào chớm nở trên cành, gió mơn man thổi mang theo luồng hơi mát rượi.

Là một ngày đẹp trời để tham dự lễ tốt nghiệp.

Mẹ Lee như thường lệ có mặt từ sớm, cùng Haemin chụp hình chán chê với Injun rồi lại vội vàng trở về quán ăn. Injun rất thích bánh gạo mẹ Lee nấu, nhưng nhiều khi chỉ muốn bà ngơi tay một hôm. Trách sao được, cái sự chịu thương chịu khó đã ngấm vào máu người phụ nữ tần tảo, ngay cả tiền mà mẹ Hwang hay Injun đưa thì mẹ Lee vẫn chưa hề động vào một đồng. Cũng có thể nói, chính cái hàng bánh gạo ấy đã nuôi Injun trưởng thành.

Chenle, Jisung và Jeno cũng xuất hiện. Ngày tốt nghiệp của Jeno đã diễn ra trước đó hai ngày, nhưng Jeno cũng chỉ lên nhận bằng rồi về vì mẹ phải nhập viện. Injun tranh thủ mượn một bộ đồng phục tốt nghiệp thuê dư cho Jeno, thành ra cuối cùng trông Injun, Jaemin và Jeno như tốt nghiệp cùng một trường.

Người (tự cho mình) đặc biệt thường hay đến muộn. Haechan chỉ mặc áo phông trắng với quần jean, đầu đội mũ bóng chày che mặt trông vô cùng đơn giản mà bảnh bao, cau mày nhìn ba đồng niên trước mặt, "Chứ sao lúc đầu không nói vậy đi! Sao toàn chơi đánh lẻ vậy!"

Cả đám cười khúc khích, Jisung và Chenle phải lôi kéo Haechan đang giả vờ giận dỗi bỏ về, loay hoay một lúc mới xếp xong đội hình. Haechan cứ thế đứng bên cạnh Injun, một tay quàng qua vai bên kia, đưa lên khẽ nhéo má cậu, "Chúc mừng em tốt nghiệp."

Injun ngước mặt nhìn Haechan, chẳng vì lí do gì mà mỉm cười hạnh phúc. Haemin bấm chụp đúng lúc này, thành ra có một tấm mọi người đều nhí nhố nhìn về ống kính, chỉ có hai người nọ lạc vào khoảng trời của riêng mình.

Năm 22 tuổi, Haechan trở thành đội trưởng của đội tuyển u23 quốc gia. Haechan không thích làm lãnh đạo, nhưng dẫu sao cũng đỡ bị tâm lý phải kiềm mình như khi chơi trong câu lạc bộ, dẫn đến thi đấu cũng ung dung hơn. Mà tinh thần thoải mái thì làm việc gì cũng suôn sẻ, Haechan dẫn dắt đội tuyển tiến vào chung kết, giành được chức vô địch như mong đợi của giới mộ điệu.

Nhìn quảng cáo ở trên bảng LED ở công ty bị Haechan chiếm sóng, Injun mỗi sáng đi làm đều cảm thấy có động lực hơn hẳn.

Đài S vẫn là điểm đến sau khi tốt nghiệp của Injun. Injun thích cũ, ngại mới, đã quen với tác phong làm việc ở đây từ lúc thực tập nên phỏng vấn xin việc vô cùng thuận lợi. Điều khác biệt là Jaemin lại trở thành đồng nghiệp của cậu ở đây. Nghe nói nhân viên bên đài R chỉ biết đấu đá lẫn nhau, Jaemin thực tập chưa đến một tháng mà đã thấy tổn thọ 10 năm, nhất quyết đi đến đài S tìm chỗ dựa mới.

"Nhất định phải là ở đây?" Injun gặp Jaemin ở đài chỉ thấy lành ít dữ nhiều. Bạn bè bình thường thì khác, một khi đã dính vào công việc sẽ dễ mích lòng nhau. Tính cách của cả hai cũng không hợp. Injun linh hoạt mà cảm tính, Jaemin lí trí nhưng cứng nhắc.

"Sợ rồi thì về nhà khóc đi."

Miệng lưỡi kiểu này Injun nghe đến nhàm, đành chấp nhận số phận ngồi vào bàn làm việc, chấp nhận Jaemin ngồi đối diện cách một lớp cửa kính.

Tiền bối phụ trách bọn họ đều nhiệt tình, đến giờ trưa kéo họ theo nhóm chuyên môn vào căn tin cùng ăn. Bọn họ tám chuyện rôm rả, Injun và Jaemin chỉ im lặng ngồi ăn, tai có tai không nghe ngóng được bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất.

Tiền bối phụ trách kể, "Nghe bảo Dreamers đang gặp vấn đề tài chính, bạn chị làm ở đó phải tăng ca suốt tuần để thảo luận phương án kêu gọi thêm đầu tư."

"Bảo sao, dạo này Lee Haechan chạy quảng cáo muốn trọc đầu," một nhân viên khác tiếp lời.

Nghe đến tên người quen, Injun và Jaemin không hẹn mà cùng nhìn nhau.

"Nhưng không phải tận dụng sức nóng sau u23 à? Em chẳng nhìn ra được là công ty ép buộc."

Tiền bối giảng giải, "U23 kết thúc gần hai tháng rồi. Những nhãn hàng hợp tác gần đây với cậu ấy cũng là nhờ có quan hệ tốt với Dreamers. Nghe nói còn muốn kí hợp đồng lâu dài, có lẽ là công ty đang khốn đốn lắm."

Injun chẳng hề hay biết. Dạo này không có giải, nhưng Haechan về nhà muộn hơn bình thường, ngày nào cũng bảo có lịch trình ở công ty như người nổi tiếng. Trước giờ Haechan không tự kể ra khó khăn của mình, mà chính Injun cũng vậy, nên Injun không thể trách Haechan được.

Chiều ấy tan làm về, Injun nhấc máy gọi Haechan một cuộc. Ngay hồi chuông thứ ba đã có người trả lời, giọng trầm trầm truyền qua điện thoại, "Jun à? Chuyện gì thế?"

"Chan... Cái kia..." Injun muốn nói rất nhiều thứ, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cứ mãi ấp a ấp úng.

Haechan lại rất kiên nhẫn. Injun nghe đầu bên kia có ai hối thúc Haechan nhanh lên, nhưng hắn chỉ đồng ý qua loa rồi lại tiếp tục chờ cậu, "Hửm? Muốn nói gì?"

"Anh... Anh mệt lắm không?"

Haechan hơi chột dạ, sau đó vội vàng trấn an, "Không mệt."

"Nói dối."

"..."

"Mỗi ngày anh đều xuất hiện trên quảng cáo. Em đếm rồi, tổng cộng là 8 cái, em đều xem ở cơ quan. Thậm chí em còn không biết là có bao nhiêu cái em chưa xem nữa."

Injun thấy khổ sở lắm.

"Vậy mà em lại thấy vui. Vì được nhìn anh mỗi ngày ở chỗ làm. Anh mệt mỏi như vậy, còn em lại thấy vui..."

Haechan nghe tiếng nấc qua điện thoại, trái tim hắn cũng thổn thức từng nhịp, muốn bỏ hết mọi thứ ở lại mà chạy ngay đến chỗ Injun. Nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể dùng giọng nói xoa dịu cậu.

"Không sao. Chỉ cần em vui, anh mệt bao nhiêu cũng được."

Continue Reading

You'll Also Like

774K 28.7K 103
The story is about the little girl who has 7 older brothers, honestly, 7 overprotective brothers!! It's a series by the way!!! 😂💜 my first fanfic...
157K 17.2K 23
"𝙏𝙤𝙪𝙘𝙝 𝙮𝙤𝙪𝙧𝙨𝙚𝙡𝙛, 𝙜𝙞𝙧𝙡. 𝙄 𝙬𝙖𝙣𝙣𝙖 𝙨𝙚𝙚 𝙞𝙩" Mr Jeon's word lingered on my skin and ignited me. The feeling that comes when yo...
413K 19.7K 81
Kang y/n was always been the black sheep of the family. Overshadow by her extremely talented, gorgeous sister Roseanne . Who has the world revolve a...
461K 31.4K 47
♮Idol au ♮"I don't think I can do it." "Of course you can, I believe in you. Don't worry, okay? I'll be right here backstage fo...