[Edit] Tránh Xa Nam Thần Cố C...

By _AnsBly_

303K 21.3K 1.3K

WATTPAD: @_AnsBly_ _____ [Trọng Sinh] Tên cũ: Rời Xa Cố Chấp Giáo Thảo Tác giả: Sở chấp Editor: Bly Thể loại:... More

Văn án
Chương 1:
Chương 3:
Chương 4:
Chương 5:
Chương 6:
Chương 7:
Chương 8:
Chương 9:
Chương 10:
Chương 11:
Chương 12:
Chương 13:
Chương 14:
Chương 15:
Chương 16:
Chương 17:
Chương 18:
Chương 19:
Chương 20:
Chương 21:
Chương 22:
Chương 23:
Chương 24:
Chương 25:
Chương 26:
Chương 27:
Chương 28:
Chương 29:
Chương 30:
Chương 31:
Chương 32:
Chương 33:
Chương 34:
Chương 35:
Chương 36:
Chương 37:
Chương 38:
Chương 39:
Chương 40:
Chương 41:
Chương 42:
Chương 43:
Chương 44:
Chương 45:
Chương 46:
Chương 47:
Chương 48:
Chương 49:
Chương 50:
Chương 51:
Chương 52:
Chương 53:
Chương 54:
Chương 55:
Chương 56:
Chương 57:
Chương 58:
Chương 59:
Chương 60:
Chương 61:
Chương 62:
Chương 63:
Chương 64:
Chương 65:
Chương 66:
Chương 67:
Chương 68:
Chương 69:
Chương 70:
Chương 71:
Chương 72:
Chương 73:
Chương 74:
Chương 75:
Chương 76:
Chương 77:
Chương 78:
Chương 79:
Chương 80:
Chương 81:
Chương 82:
Chương 83:
Chương 84:
Chương 85:
[Thông báo]
Chương 86:
Chương 87:
Chương 88:
Chương 89:
Chương 90:
Chương 91:
Chương 92:
Chương 93:
Chương 94:
Chương 95:
Chương 96:
Chương 97:

Chương 2:

9.6K 680 26
By _AnsBly_

Editor: Bly

Đã beta

_____

"Nhị ca, nay ăn trưa ở căng tin sao?"

Tạ Bệnh Miễn và Mạnh Phi Du ra khỏi lớp học, hắn "Ừ" một tiếng, lười biếng nói: "Bọn họ không phải đều ở bên đó sao, qua xem đi."

Lời nói chưa dứt, khóe mắt quét qua thùng rác cạnh hành lang, bên trong có một chiếc phong thư màu hồng quen thuộc.

Đã bị xé thành mấy mảnh.

Ánh mắt Tạ Bệnh Miễn hơi dừng một chút, sau đó híp lại, nhìn chằm chằm vào bức thư tình trong thùng rác hồi lâu, rồi từ từ thu hồi tầm mắt.

"Nhị ca, sao vậy?"

Mạnh Phi Du thuận mắt nhìn theo, thấy được lá thư hồng nhạt nằm trong thùng rác, bị xé nát tương, biết rõ là do ai làm.

"Lớp trưởng làm à." Mạnh Phi Du gãi đầu: "Thực ra tôi thấy có hơi kỳ rồi, bình thường cũng nhìn không ra lớp trưởng thích gì Nhị ca."

"Sáng nay khi Hạ Thanh Từ đưa thư cho cậu, tôi còn rất ngạc nhiên. Lúc đó mới nhận ra rằng lớp trưởng thích cậu, giấu cũng kín đấy. Bây giờ cậu ta lại lấy thư về xé nát, tôi lại càng không hiểu."

"Kệ cậu ta." Tạ Bệnh Miễn cười một tiếng: "Hy vọng cậu ta chỉ là tiện tay, chứ không phải cố ý làm cho tôi xem."

Mạnh Phi Du thầm nghĩ cũng đúng, bên cạnh Nhị ca có quá nhiều người, yêu ma quỷ quái cái gì cũng có, lớp trưởng làm thế với Nhị ca, chính là ba cái trò mèo.

Chỉ muốn thu hút sự chú ý mà thôi.

*

Hạ Thanh Từ một mình cầm thẻ cơm xuống lầu, vừa xuống đến tầng một, một bóng người quen thuộc đã lao về phía cậu.

"Tuế Tuế —— "

Thiếu niên trước mặt có gương mặt cực kỳ thanh thuần, đôi mắt nai đen láy linh động, trên bộ đồng phục xanh trắng có những hình vẽ nguệch ngoạc đủ màu, khi cười lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ.

"Sao hôm nay cậu xuống muộn thế, tớ ở đây đợi lâu lắm rồi đấy." Thiếu niên nói một câu, giọng điệu có chút trách móc.

Đây là bạn từ nhỏ của cậu, Trần Tinh.

Kiếp trước, dùng danh nghĩa của cậu viết thư tình cho Tạ Bệnh Miễn, sau đó nhờ cậu đưa thư cho Tạ Bệnh Miễn, khi cậu bị vu khống liền nhân cơ hội hãm hại, giúp người khác ghim thù với cậu, hãm hại bạn tốt của mình.

Hai người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ, Hạ Thanh Từ vẫn luôn biết xu hướng tính dục của Trần Tinh có gì đó khác thường.

Nhưng Hạ Thanh Từ chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Tinh sẽ vì Tạ Bệnh Miễn mà làm những chuyện như vậy với mình. Cậu trân trọng Trần Tinh bao nhiêu, sau khi biết được chân tướng liền thất vọng bấy nhiêu.

Nói cho cùng, vẫn là do cậu nhìn người không thấu.

Hạ Thanh Từ nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, ngữ khí liền trở nên lãnh đạm.

"Sau này không cần đợi tôi."

Việc ăn uống cùng nhau vốn đã rắc rối, Trần Tinh lại đòi hỏi phải có người đi cùng, thực sự rất tốn thời gian.

Quan trọng hơn hết là bây giờ cậu muốn giữ khoảng cách với Trần Tinh.

"Sao vậy, hai ta không phải vừa vặn tiện đường sao. Tuế Tuế, cậu có gì không vui à?"

Trần Tinh đưa mắt nhìn về thiếu niên bên cạnh, phát hiện đối phương dường như lạnh nhạt hơn trước, không biết đã xảy ra chuyện gì. Cậu ta càng quan tâm đến chuyện thư tình hơn, nên hỏi: "Cậu đã giúp tớ đưa thư tình chưa?"

"Tuế Tuế, tớ cũng không cố ý muốn làm phiền cậu, cậu và Tạ Bệnh Miễn học chung lớp, nếu cậu đưa giúp, nói không chừng cậu ấy sẽ ngó xem một chút."

Trần Tinh vô cùng đáng thương mở miệng: "Tạ Bệnh Miễn trách cậu sao? Hay là có chuyện gì, cậu nói cho tớ biết đi... Nếu là như vậy, sớm biết tớ đã tự mình đưa rồi."

Giả tạo, Tạ Bệnh Miễn thường sẽ không xem những thứ này, ngược lại là hội anh em của hắn sẽ xem. Rất nhiều người thích Tạ Bệnh Miễn đều sẽ tìm anh em của hắn để dò hỏi tin tức.

Trần Tinh đương nhiên sẽ không tự mình dâng tới.

"Không có." Hạ Thanh Từ dừng lại, quay đầu nhìn Trần Tinh, nói rõ từng chữ từng câu: "Thư tình bị tôi xé rồi."

Câu nói này khiến Trần Tinh sửng sốt, cậu ta mở to mắt, sau đó lớn giọng, còn mang theo chút tức giận.

"Cậu xé rồi? Hạ Thanh Từ, cậu xé thư tình của tớ làm gì......"

Lời nói chưa dứt, Hạ Thanh Từ khẽ liếc nhìn cậu ta, ánh mắt đó đã nói lên tất cả.

Tại sao xé ư, là do nó được viết dưới danh nghĩa của cậu, xé đi không phải là chuyện đương nhiên sao?

Trần Tinh nhìn người quay gót bỏ đi phía trước, lửa giận trong lòng bùng cháy, nghiến răng nghiến lợi đuổi theo.

"Tuế Tuế, đừng đi nhanh thế, đợi tớ với."

Hạ Thanh Từ đi trước, Trần Tinh nhanh chóng đuổi theo, hỏi cậu: "Cậu nói rõ ràng đi, rốt cuộc là chuyện gì?"

Đến giờ vẫn còn nói dối.

Ở căng tin có rất nhiều người, mọi người đều tùy tiện chọn đại một chỗ mà ngồi. Hạ Thanh Từ nghe Trần Tinh lải nhải suốt ở bên tai, lúc đầu tức giận, sau đó là tự giải thích, cậu chẳng buồn để ý.

Nếu để ý, Trần Tinh sẽ càng hăng hái hơn, cứ để cậu ta nói mệt thì thôi.

Hơn nữa, Hạ Thanh Từ cũng không có gì để nói với Trần Tinh.

Nói ra chỉ tổ phí lời.

Hạ Thanh Từ tự mình đến quầy mua cơm, chọn món rẻ nhất, Trần Tinh tùy tiện chọn hai món rồi cũng đi theo bên cạnh.

"Tuế Tuế, cậu đừng lơ tớ. Mỗi lần dỗi thì đều như vậy, là lỗi của tớ được chưa, cậu đừng giận nữa mà, tớ làm vậy là có lý do."

Đang nói, Trần Tinh đột nhiên quay đầu, cậu ta chú ý đến điều gì đó, dùng khuỷu tay va vào Hạ Thanh Từ bên cạnh.

"Tạ Bệnh Miễn, Tạ Bệnh Miễn ở đằng kia, chúng ta qua đó ngồi đi."

Thảo nào hôm nay ồn ào như vậy.

Hạ Thanh Từ nhìn xung quanh, bình thường nhà ăn đã đông người, hôm nay còn đông hơn. Khu vực xung quanh Tạ Bệnh Miễn thì chật kín người, nhiều người bên này cũng đá mắt sang đó, vài nữ sinh còn đang lén lút chụp trộm.

Cậu không có hứng thú, liếc tìm chỗ ngồi, muốn đi đến hàng cuối cùng.

"Muốn thì tự đi đi." Hạ Thanh Từ bưng phần cơm của mình: "Chúng ta cũng chẳng có gì nhiều để nói, sau này đừng đến tìm tôi nữa."

Nói xong, Hạ Thanh Từ bưng khay cơm của mình đi về phía hàng cuối.

Hàng cuối cùng trong góc, nơi đây rất ít người, vắng vẻ và yên tĩnh.

Trần Tinh đứng nguyên tại chỗ, một bên là muốn dỗ Hạ Thanh Từ một bên lại muốn đi sang chỗ của Tạ Bệnh Miễn, do dự hai giây, cuối cùng vẫn tìm một chỗ ngồi xuống bên cạnh.

Dù sao nam thần cũng quan trọng hơn.

Hạ Thanh Từ muốn đi đến hàng cuối, nhưng vẫn phải đi qua dãy bàn của Tạ Bệnh Miễn. Căng tin được bày trí theo kiểu chỉ có một lối đi kẹp giữa hai dãy bàn, hai bên bàn đều kín chỗ, chỉ còn hàng cuối là có chỗ trống.

"Mình mang theo bánh ngọt, có nên mang qua cho Tạ Bệnh Miễn không nhỉ? Cậu nghĩ cậu ấy sẽ nhận chứ?"

"Cậu ấy ăn qua đủ thứ ngon rồi, cần gì bánh ngọt của cậu? Cậu tưởng mình là nữ chính ngôn tình đấy à?"

"Tớ không phải nữ chính ngôn tình, nhưng Tạ Bệnh Miễn quả thật là nam chính ngôn tình... Ngàn năm khó gặp, mình thật sự rất thích cậu ấy."

"Chẳng qua là vì cái mặt đó thôi, thích của cậu quá nông cạn rồi."

"Cậu ấy hát cũng rất hay..."

Bên cạnh ồn ào bàn tán, Hạ Thanh Từ bưng khay cơm của mình, nhận ra Trần Tinh không đi theo sau, bên tai bỗng bớt đi tiếng vo ve của một con ruồi.

Nhưng vẫn rất ồn ào.

Bởi vì nhiều người, kẻ tới người lui không tránh khỏi va chạm, cổ tay cậu bị va phải, khay cơm suýt thì cầm không vững. Nam sinh ở bàn bị cậu va phải, nhíu mày quay đầu lại, cậu và hắn ngượng ngùng xin lỗi nhau.

Cô gái ban đầu cũng rất tức giận vì có người cản đường, ngẩng đầu lên nhìn, ngẩn ra một lúc, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng xin lỗi.

"Xin lỗi, em không cố ý."

"Không sao." Hạ Thanh Từ quay người, nhận ra tầm mắt của Tạ Bệnh Miễn lại một lần nữa hướng về phía mình.

Hai người họ bất quá chỉ cách nhau hai dãy bàn.

"Cơm này cho người ăn sao?"

Không biết ai ở bên cạnh buột miệng nói ra câu đó, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía của Hạ Thanh Từ, đúng hơn là khay cơm mà cậu đang cầm.

Cậu gọi đồ ăn ở quầy cuối cùng, thức ăn ở đó rẻ nhất, món ăn cũng rất đơn giản, bình thường chỉ có rau cần xào và dưa muối, thỉnh thoảng còn có khoai tây và bắp cải.

Dưa muối là dưa cải muối, nhìn vào thì thấy một cục sẫm màu, quả thật không được đẹp mắt.

Hạ Thanh Từ rũ mắt, đầu ngón tay cầm khay cơm hơi khẽ siết chặt, bình thường sẽ không ai để ý cậu ăn cái gì, hôm nay nhân cơ hội Tạ Bệnh Miễn nhìn nhiều hơn một cái, đã có người thuận miệng thốt ra một câu như vậy.

Rất nhiều người vào được trường này là vì đút tiền mà vào nên đương nhiên gia đình đều khá giả, tự nhiên sẽ không thiếu tiền, vì thế sẽ chẳng bao giờ ăn cơm rẻ tiền ở trong căng tin.  

Có lẽ nam sinh kia chỉ là buột miệng nói ra, cậu ta cũng thực sự nghĩ thế, không hề nghĩ đến cảm giác của người trong cuộc.

Bọn họ thường hay tùy hứng, cũng không cần nghĩ nhiều làm gì.

"Không cho người ăn, cho mày ăn à?" Tạ Bệnh Miễn cười nhẹ, liếc nam sinh bên cạnh, trong mắt không có ý cười.

Nam sinh xấu hổ, không ngờ Tạ Bệnh Miễn lại nói như vậy, vội vàng đáp lại: "Nhị ca, em không có ý đó."

Hạ Thanh Từ không dừng bước, nơi nào có Tạ Bệnh Miễn luôn dễ dính đến thị phi. Cậu nghe âm thanh ma sát của tiếng giày dép cùng sàn nhà truyền đến từ phía sau, có tiếng nữ sinh giận dữ hét lên.

"Đừng có đẩy tao, mẹ kiếp——"

Rồi, không cho Hạ Thanh Từ kịp phản ứng, sự thật đã chứng minh, những gì cậu vừa nghĩ hoàn toàn không sai.

Lưng Hạ Thanh Từ truyền đến một cơn đau nhói, chưa kịp phòng bị đã bị ai đó va mạnh vào lưng, cả người không thể kiểm soát mà nghiêng hẳn sang một bên, theo quán tính cậu vội vàng đưa một tay ra đỡ lấy bàn.

Lòng bàn tay bị cọ xát hơi đau, lưng cũng rất đau, không cần nhìn cũng biết là đã bầm tím.

Nhờ vậy mà không bị ngã, nhưng khay cơm đều bị nghiêng đổ hết sang một bên, áo đồng phục xanh trắng và áo thun ngắn tay màu đen dính đầy dưa cải muối và cơm.

Cơm cũng không còn nữa.

Mọi thứ xung quanh bỗng chốc im bặt.

Trên người Hạ Thanh Từ không dính một chút dầu mỡ, cậu có cảm giác không ổn vội vàng ngẩng lên, đập vào mắt là một gương mặt tuấn tú đang cười nửa miệng.

"Lớp trưởng, cậu ném chuẩn phết nhỉ."

Giọng điệu của Tạ Bệnh Miễn lơ đễnh, hắn thấy thiếu niên trước mặt chỉ bận đau lòng vì cơm nước, trên mặt không biểu lộ gì nhiều.

Rõ ràng là do mấy người đằng sau xô đẩy, nhưng mọi lỗi lầm lại quy về cậu.

Hạ Thanh Từ đặt khay cơm của mình sang một bên, mấy người đằng sau cũng vội xin lỗi.

"Hôm nay đông quá, lúc nãy không để ý, thật sự xin lỗi."

"Bạn học, cậu không sao chứ... ?"

Cậu không muốn xin lỗi, chưa kịp mở miệng, Tạ Bệnh Miễn đã dùng khăn giấy lau thức ăn dính trên người, đứng dậy.

Nhìn thế này có lẽ là đi thay đồ.

Mạnh Phi Du cũng đi theo, cậu ta nhìn Nhị ca phía trước, lại nhìn Hạ Thanh Từ, muốn nói lại thôi.

"Lớp trưởng, cậu đi theo Nhị ca đi."

Hạ Thanh Từ đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cậu cảm nhận được ánh mắt nhòm ngó từ đám đông. Vài con ngươi lăm lia nhìn cậu, lạnh lùng và nhớp nháp, mang theo đầy sự ác ý.

"Tôi không đi, đồng phục cậu ta bất quá thì..."

Còn chưa nói hết, Tạ Bệnh Miễn đi trước chưa được hai bước liền dừng lại, quay người, đôi mắt đen láy hướng về phía cậu, giọng điệu lơ đễnh:

"Lớp trưởng, đi theo tôi."

_____

#Bly

Continue Reading

You'll Also Like

16.5K 1.4K 160
Mục đích chuyễn ver vì muốn đọc truyện mình thích dưới góc nhìn cpl mình thích, và đăng lên đây để lưu đọc offline (sẽ viết nguồn ở phần giới thiệu)...
3.4K 90 63
bản dịch của nhà Quỷ Sứ Đóng Lon, mình reup để đọc offline Nguồn : quysudonglon.wordpress.com ...
475K 23.8K 104
Tên gốc: 欲言难止 Tác giả: Mạch Hương Kê Ni Nguyên tác: Trường Bội Edit: Cấp Ngã Giang Sơn (Gin) Thể loại: ABO, gương vỡ lại lành, yêu thầm được đáp lại...
110K 9.4K 53
MỘT TÊN BỆNH THẦN KINH NÓI YÊU TÔI Tác giả: Tín Độ Số chương: 52 (49 + 3NT) Thể loại: đam mỹ, hiện đại, trinh thám, niên hạ, chủ thụ, 1v1, HE. Tình t...