[Edit] Sơn Hữu Mộc Hề - Phi T...

By AdaWong126

10.1K 711 187

Tác giả: Phi Thiên Dạ Tường. Chuyển ngữ: Ada Wong. Thể loại: Đam Mỹ, Chính Kịch, Nguyên Sang, Cổ Đại, Chủ Thụ... More

Chương 1: Cung điện trên núi.
Chương 3: Khách tới cửa.
Chương 4: Đứa con hoang.
Chương 5: Roi dạy con.
Chương 6: Ngọc dưới gối.
Chương 7: Tường xuân.
Chương 8: Bách gia thư.
Chương 9: Đàn nhiễm máu.
Chương 10: Trộm tới nhà.
Chương 11: Vết sẹo bỏng.
Chương 12: Thiên Nguyệt Kiếm.
Chương 13: Tâm quyết Hắc Kiếm.
Chương 14: Ước hẹn ba năm.
Chương 15: Tiệc thiên tử.
Chương 16: Hai mảnh tinh ngọc.
Chương 17: Cảnh tượng trong kho binh khí.
Chương 18: Quan Thái Sử.
Chương 19: Lòng người khó lường.
Chương 20: Rượu Đồ Tô.
Chương 21: Bao vải vàng.
Chương 22: Lửa đốt Lạc Dương.
Chương 23: Thấu cốt đinh.
Chương 24: Quỷ tiên sinh.
Chương 25: Tay nhiễm độc.
Chương 26: Thôn Phong Lâm.
Chương 27: Nô lệ nuôi ngựa.
Chương 28: Chủy thủ chiếu nguyêt.
Chương 29: Thành Lạc Nhạn.
Chương 30: Nguyện cầu sinh.
Chương 31: Đạo vào đời.
Chương 32: Tử Kiêm Diệp.
Chương 33: Mặt nạ da người.
Chương 34: Đường vào hồng trần.
Chương 35: Hải Đông Thanh.
Chương 36: Quân Nam chinh.
Chương 37: Huyền Vũ đường.
Chương 38: Nhiễu Chỉ Nhu.
Chương 39: Ba người nói.
Chương 40: Nơi chôn thi cốt.
Chương 41: Họ Công Tôn.
Chương 42: Thuốc làm mù mắt.
Chương 43: Ván cờ.
Chương 44: Đề nghị hòa đàm.
Chương 45: Con cố nhân.
Chương 46: Độc khoét xương.
Chương 47: Thuốc cứu mạng.
Chương 48: Tù nhân.
Chương 49: Đường trốn về Nam.
Chương 50: Lời nói lúc giận dỗi.
Chương 51: Hoa hạ kiếm.
Chương 52: Sổ sách báo cáo công tác.
Chương 53: Lệnh chiêu mộ binh.
Chương 54: Tin cầu cứu.
Chương 55: Áo gấm Tứ Xuyên.
Chương 56: Sương công chúa.
Chương 57: Kiếm Liệt Quang.
Chương 58: Phủ Tướng quân.
Chương 59: Tuyết Chung Sơn.
Chương 60: Bia mộ trong vườn Mai.
Chương 61: Cung Đinh Khâu.
Chương 62: Khách không mời.
Chương 63: Hội họp dịch quán.
Chương 64: Quân Thiên Tử.
Chương 65: Trà đãi khách.
Chương 66: Công tâm kế.
Chương 67: Lễ gặp mặt.
Chương 68: Phụ Tử oán.
Chương 69: Tế Đông chí.
Chương 70: Mai hoa tiêu.
Chương 71: Đi hành cung.
Chương 72: Mưa tên.
Chương 73: Rượu giải khúc mắc.
Chương 74: Đàn đêm trăng.
Chương 75: Nhạn bay về Bắc.
Chương 76: Luật nước Ung.
Chương 77: Đào đất Việt.
Chương 78: Khách ngoại lai.
Chương 79: Ấn Kim Tỷ.
Chương 80: Bùa đòi mạng.
Chương 81: Người Phong Nhung.
Chương 82: Hỏa luyện ngục.
Chương 83: Thôn Vô Danh.
Chương 84: Ca dao Lâm Hồ.
Chương 85: Than rời tay.
Chương 86: Cái đinh trong mắt.
Chương 87: Gia chủ Tằng gia.
Chương 88: Đấu vật.
Chương 89: Lệnh cấm rượu.
Chương 90: Người bán hàng.
Chương 91: Duyên Đồng minh.
Chương 92: Binh Vệ gia.
Chương 93: Canh Dê đông.
Chương 94: Ba lớp mặt nạ.
Chương 95: Người trong thiên hạ.
Chương 96: Phụng Kiếm Các.
Chương 97: Sách du hành.
Chương 98: Sợ dây trói buộc.
Chương 99: Đề cương biến pháp.
Chương 100: Mồi dụ địch.
Chương 101: Sáo Vân Tiêu.
Chương 102: Lệnh Bình Bang.
Chương 103: Đèn bên bờ cát.
Chương 104: Thuyền chở binh.
Chương 105: Ngũ mã phanh thây.
Chương 106: Thuật binh gia.
Chương 107: Huyết thề.
Chương 108: Tình thỉ độc.
Chương 109: Ba lá cờ Hồ.
Chương 110: Chuông Ung miếu.
Chương 111: Mặt nạ bạc.
Chương 112: Toái ngọc tâm quyết.
Chương 113: Than trong lòng.
Chương 114: Đào Hoa điện.
Chương 115: Huyết Nguyệt môn.
Chương 116: Gia cố tường thành.
Chương 117: Cái gai trong thịt.
Chương 118: Kế liên hôn.
Chương 119: Tua tơ hồng.
Chương 120: Hội cuồng hoan.
Chương 121: Khúc tiễn biệt
Chương 122: Lên đường đi làm con tin.
Chương 123: Đỉnh núi tuyết.
Chương 124: Chìm thuyền.
Chương 125: Thành Giang Châu.
Chương 126: Tiệc lưu ly.
Chương 127: Thuật trường sinh.
Chương 128: Phố Dần Đinh.
Chương 129: Thái Tử An.
Chương 130: Người đàn bà giặc áo.
Chương 131: Cung Chu Tước.
Chương 132: Bút lông cừu.
Chương 133: Cây Xuân cổ thụ.
Chương 134: Người đánh xe ngựa.
Chương 135: Gánh hát Đào Nguyên.
Chương 136: Chuyện phong trần.
Chương 137: Giáo Phường Tư.
Chương 138: Sấm sét kinh hoàng.
Chương 139: Chỗ dung thân.
Chương 140: Võ Lăng Hầu.
Chương 141: Thần Tấn đình.
Chương 142: Phương pháp trồng hoa.
Chương 143: Hành quân ban đêm.
Chương 144: Rừng cây.
Chương 145: Ôn nhu hương.
Chương 146: Mật lệnh.
Chương 147: Tiếng đàn vang vọng.
Chương 148: Điện Cầm Minh.
Chương 149: Bánh xe chém.
Chương 150: Bức bình phong.
Chương 151: Bao giấy dầu.
Chương 152: Chiêu cờ sắt.
Chương 153: Trước sau thụ địch.
Chương 154: Xuyên qua yết hầu.
Chương 155: Đêm không ngủ.
Chương 156: Khúc hát bi thương.
Chương 157: Khói theo chiều gió.
Chương 158: Đường về nhà.
Chương 159: Tã lót.
Chương 160: Hiểu rõ lòng mình.
Chương 161: Hạc Âm Trúc.
Chương 162: Kiếm ra khỏi vỏ.
Chương 163: Vô Dụng Kiếm.
Chương 164: Lệnh cấm túc.
Chương 165: Tóc bạc.
Chương 166: Ngủ dưới giường giữ quy củ.
Chương 167: Tranh cãi trước điện.
Chương 168: Kế sách chịu chết.
Chương 169: Lễ Thất Tịch.
Chương 170: Thuyền Tế Thủy.
Chương 171: Thi thể đến từ phía Đông.
Chương 172: Thích khách thần bí.
Chương 173: Bốc quẻ bói.
Chương 174: Huyệt cố định cơ thể.
Chương 175: Lu giấy phế.
Chương 176: Người nhà họ Trấp.
Chương 177: Huân hương đào hoa.
Chương 178: Thần tam triều.
Chương 179: Nụ hoa Sen.
Chương 180: Vòng lá mùa Thu.
Chương 181: Nghênh đón khách quý.
Chương 182: Mưa An Dương.
Chương 183: Trong một tấc vuông.
Chương 184: Thú thoát cương.
Chương 185: Tảng đá trong lòng.
Chương 186: Hổ về rừng.
Chương 187: Vương kỳ vạn thế.
Chương 188: Biểu tượng Thần Châu.
Chương 189: Uy Thái Sử.
Chương 190: Hội minh năm nước.
Chương 191: Quân báo.
Chương 192: Đêm tân niên.
Chương 193: Kiếm người Việt.
Chương 194: Chính sách trăm năm.
Chương 195: Quân phản loạn.
Chương 196: Cảm tình nơi trần gian.
Chương 197: Trâm ngọc.
Chương 198: Bức họa Giang Sơn.
Chương 199: Ẩn cư lánh đời.
Chương 200: Sơn Hữu Mộc Hề · Hoàn ·

Chương 2: Sứ ba nước.

182 7 5
By AdaWong126

Đông Chí, Tấn Trường Nhạc năm thứ ba mươi bảy.

Từ sau khi nhà Tấn mất đế nghiệp, chư vương chia thiên hạ thành năm phần, lần hội minh bốn nước hết sức long trọng gần ba mươi năm trôi qua mới được tổ chức ở trong cung An Dương nước Lương chính thức mở ra. Giờ Tỵ, chuông trống nổi lên, võ sĩ nước Lương xếp thành hàng, Tả tướng Trì Diên Hoanh, Hữu tướng kiêm Thượng tướng quân Trọng Văn, suất văn võ bá quan đi tới quảng trường ngoài điện đón chào.

"Nghênh đón——đặc sứ ba nước!"

Trọng Văn hôm nay không mặc bội giáp, toàn thân một bộ võ bào, tôn lên khuôn ngực rộng rãi, vòng eo hữu lực. Tả tướng Trì Diên Hoanh làm quan lâu năm, năm nay tuổi đã gần thất tuần nhưng tinh thần khỏe mạnh. Hai vị trọng thần nước Lương đứng ở ngoài điện, nhìn chăm chú vào các sứ thần từng quốc gia đi vào.

Trọng Văn cất cao giọng nói: "Cho mời đặc sứ!"

Nghi thức, tùy tùng mênh mông cuồn cuộn, xe giá các nước từ cửa lớn cung An Dương nối đuôi thần tốc đi vào, mỗi đoàn sáu xe, tượng trưng cho vương hầu đích thân đến.

"Trường Lăng Quân!"

Trọng Văn hiếm khi hơi hơi mỉm cười, Tả tướng nước Dĩnh Trường Lăng Quân đích thân đến, tuy dáng người Trường Lăng Quân thấp bé nhưng lại tự mang uy nghi. Trọng Văn nói: "Từ lâu đã nghe danh Trạm Lư của Trường Lăng Quân thiên hạ vô song, lúc này mới có cơ hội, có thể cho tiểu đệ mượn xem thử hay không?"

Trường Lăng Quân cười trừ, nói với Trọng Văn: "Có thể xem chứ." Nói cởi xuống bội kiếm bên eo, tiện tay đưa cho giáp sĩ bên cạnh Trọng Văn, hai bên tự trong lòng biết mượn kiếm chẳng qua chỉ là lý do, vào cung An Dương, dĩ nhiên phải cởi đi binh khí, chủ khách tương đãi như thế, cũng coi như cho một cái bậc thang đi xuống.

Mà Trường Lăng Quân nước Dĩnh uy danh khắp thiên hạ đã bỏ bội kiếm trước, đặc sứ các quốc gia cũng không thể không bỏ. Trọng Văn dẫn Trường Lăng Quân tới trước điện, đều có nội thị tiến đến nâng đỡ, hơn trăm bậc thang đi đến chính điện An Dương, thực sự làm Trường Lăng Quân mệt đến thở hổn hển, lắc đầu cười nói: "Biệt đô của Thiên tử, quả nhiên khí phái."

"Dĩnh, Trường Lăng Quân đến ——"

"Trường Lăng Quân mạnh khỏe." Tất Hiệt vội làm bộ đứng dậy đón chào, Trường Lăng Quân lại giơ tay, ý bảo không sao, tới trước bàn bố trí cho mình ngồi xuống, cười nói: "Năm trước không đích thân đến tưởng nhớ lão Lương Vương, nay thấy cảnh tượng nước Lương phồn hoa như thế, lão Lương Vương chắc hẳn đã không còn bận lòng."

Trong lòng Tất Hiệt khẩn trương, lại ôn hòa cười nói: "Từ sau trận chiến Linh Hán, thiên hạ từ lâu đã không còn chiến sự, bá tánh an cư lạc nghiệp, tự nhiên như thế. Dĩnh Vương gần đây khỏe không?"

"Rất tốt." Trường Lăng Quân vuốt râu cười nói, "Lần này lão thần tiến đến, còn có mang theo mệnh lệnh của Ngô Vương, sau đó còn cần phải cùng Lương Vương nói chuyện kỹ lưỡng."

Tất Hiệt nhớ tới đêm qua Trọng Văn tiến đến tẩm cung, đã gặp qua Trường Lăng Quân một lần, nói vậy hai bên sớm đã thông qua tin tức. Hiện giờ thiên hạ lấy hai nước Lương Dĩnh quá sức cường thịnh, hạ quyết định mở ra hội minh, Trọng Văn liền nhắc tới chỉ cần Dĩnh Vương nguyện ý tham dự hội minh, muốn thuyết phục bốn nước liên quân, chắc hẳn là không khó. Nước Dĩnh vị trí trải dài Nam Bắc Trường Giang, diện tích lãnh thổ rộng lớn. Nữ nhân nước Dĩnh lại có diện mạo xinh đẹp, nhiều năm qua ôm kỳ vọng đem công chúa gả vào nước Lương, huynh trưởng Thái Tử Thương sớm đã cùng công chúa nước Dĩnh nghị hôn, chưa kịp thành hôn lại đã bỏ mạng. Suy đoán hiện giờ, dựa theo sự sắp xếp của Trọng Văn, tám chín phần mười là muốn cho Tất Hiệt cưới vị công chúa nước Dĩnh vốn nên là tẩu tử kia.

Cưới thì cưới thôi, Tất Hiệt cũng không có ý nghĩ đấu tranh gì, nói đi nói lại, cả đời này của hắn, đơn giản cũng chỉ có bốn chữ "Tiếp nhận an bài" mà thôi.

"Trịnh, Thượng tướng quân Tử Lư đến!"

Vóc người Tử Lư cùng Trọng Văn cơ hồ tương đương nhau, thân hình cao lớn rảo bước đi tới, vị Thượng tướng quân này hiện giờ chính là quý tộc mới của nước Trịnh, quyền lực rất lớn, đại tỷ lại là vương hậu nước Lương. Tất Hiệt vừa thấy Tử Lư, hốc mắt tức khắc đỏ lên, một tiếng "Tiểu cữu" không khỏi buột miệng thốt ra.

Hốc mắt Tử Lư cũng đỏ lên, tiến lên vài bước, mạnh mẽ vỗ vỗ Tất Hiệt. Tất Hiệt nhớ tới chuyện một năm trước, không khỏi nổi lên đau buồn, muốn ôm chặt Tử Lư, lại chỉ sợ ở trước mặt Trường Lăng Quân làm mất uy nghi quân vương, chỉ phải nỗ lực gật đầu. Tử Lư năm nay 42 tuổi, được Trịnh vương tin cậy, từ lúc đại tỷ gả cho Lương Vương làm hoàng hậu, Tử Lư sủng ái nhất, chính là đứa cháu ngoại trai nhỏ này.

Thái Tử Thương lòng dạ thâm sâu, đối với Tử Lư cũng không tôn kính, chỉ có Tất Hiệt vâng vâng dạ dạ, làm Thượng tướng quân Tử Lư sinh lòng thương yêu, lại không nghĩ rằng, đứa cháu ngoại trai năm đó chính mình thương tiếc nhất, hiện giờ lại đã trở thành quốc quân nước Lương.

"Để sau lại nói, để sau lại nói!" Tử Lư khó khăn lắm mới khống chế được cảm tình, cũng đi đến một bên ngồi xuống.

Ánh mắt Trường Lăng Quân lại một giây cũng không rời hắc y cầm sư ngồi ngay ngắn ở phía sau Tất Hiệt, đang thong thả ung dung mà chỉnh dây cho cổ cầm, Cảnh Uyên.

Tất Hiệt chú ý tới ánh mắt Trường Lăng Quân, cười nói: "Đây là nhạc sư trong cung ta, hôm nay để cho y gảy một khúc cầm, chúc cho hội minh bốn nước chúng ta đồng tâm."

Trường Lăng Quân cười ha hả gật đầu, chỉ nghe ngoài điện lại hô lên: "Đại, Công Tử Thắng đến ——"

Một vị trung niên khoảng chừng 40 tuổi vào điện, cất cao giọng nói: "Công Tử Thắng thay mặt Vũ Vương, hội kiến Lương Vương, Lương Vương mạnh khỏe."

Nói Công Tử Thắng hơi thi lễ, cũng không màng Tất Hiệt đáp lễ, tự đi tới ngồi vào vị trí của mình, trên mặt không hiện hỉ nộ, chỉ nhìn Trường Lăng Quân gật gật đầu.

"Còn chưa chúc Vũ Vương đại thắng Quan Bắc." Tất Hiệt cười nói, trong lòng dĩ nhiên rõ ràng, đặc sứ hôm nay tiến đến tham dự hội minh, ngoại trừ cữu cữu Tử Lư, chắc hẳn đều không có người nào coi trọng mình, người chân chính chủ trì hội minh, chính là Thượng tướng quân Trọng Văn còn ở ngoài điện nghênh đón khách khứa.

"Trúng một mũi tên," Công Tử Thắng tự nhiên nói, "Còn đang ở Đinh Khâu điều dưỡng, nếu không ngăn huynh ấy lại, nói không chừng còn muốn đích thân tới."

Tất Hiệt, Tử Lư cùng Trường Lăng Quân đều cùng nở nụ cười, nước Đại phía Tây có được vùng đất rộng lớn bên ngoài Hàm Cốc Quan cùng hai quận Ba và Thục, quân vương lấy biệt hiệu là "Vũ", truyền thuyết dụng binh như thần, dù chưa cùng Trọng Văn chính diện giao chiến qua, nhưng căn cứ theo lời đồn, nhất định là một đối thủ mạnh mẽ. Hơn nữa còn là người hành xử khác người, bản thân ông ta thân là quân vương, nhưng lại vô cùng thích ngự giá thân chinh, may mà trong nước có một người huynh đệ khác mẹ, chăm lo cho toàn bộ nước Đại, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, xử lý nội chính ngoại giao, đúng là vị Công Tử Thắng trước mặt này.

"Rất có tác phong Vũ Vương." Tử Lư nói.

Công Tử Thắng lắc đầu, tự giễu nói: "Không chịu ở yên."

Đặc sứ ba nước hội minh đã đến, sau lưng Lương Vương Tất Hiệt, lại là một bức bản đồ Trung Nguyên thật lớn, phía Nam là đất Dĩnh rộng lớn, lấy Ngọc Hành sơn, Trường Giang làm ranh giới, giáp giới với nước Lương.

Phía Tây là lãnh thổ nước Đại, nước Lương ở Trung Nguyên, cùng với nước Trịnh phía Đông ở ven biển kéo dài biên giới. Ở giữa còn lại là một vùng đất nhỏ, chính là Lạc Dương nằm giữa thiên hạ, là quốc thổ cuối cùng Tấn Đế lưu giữ.

400 năm trước, Phong Nhung xuôi Nam, sau khi Trung Nguyên bị luân hãm, Tấn Vương triều lâm vào cục diện chia năm xẻ bảy. Mà bốn đại binh gia lĩnh quân Cần Vương đuổi đi kẻ xâm lược, chính là bốn nước Trịnh, Đại, Dĩnh, Lương, chia cắt thiên hạ. Tấn Đế trên danh nghĩa tuy là thiên hạ cộng chủ, nhưng đã không còn người nào nghe hiệu lệnh.

Trăm năm trước, Tấn Đế phái Đại Tư Mã Trấp Doanh lãnh 8000 kỵ binh, muốn thu phục lãnh thổ phương Bắc, khôi phục hùng phong Đại Tấn, ai ngờ sau khi Trấp Doanh đuổi lui ngoại tộc, lại tự lập làm vương, Tấn Đế bất đắc dĩ, chỉ đành phải sắc phong văn thư ấn tín, cho họ Trấp làm Ung Vương.

Từ sau họ Trấp tự lập làm vương, bốn nước trong Trung Nguyên nhấc lên phong ba bão táp, nhưng mà nơi Trấp Doanh chiếm đóng, chính là lãnh thổ phương Bắc, mười phần thì có sáu bảy phần ở ngoài Trường Thành, lại có một mảnh lớn Liêu Đông vô chủ, bốn nước phía Nam Trường Thành chẳng qua là lười so đo với họ Trấp, càng chưa bao giờ thừa nhận cái tên nước Ung.

Nhưng chỉ trong trăm năm dung túng này, nước Ung thế nhưng không ngừng khuếch trương, bắt đầu từng bước xâm chiếm lãnh địa phía Nam.

Mọi người tham gia hội minh đều nhìn chăm chú vào bản đồ diện tích lãnh thổ thiên hạ sau lưng Tất Hiệt, hiện giờ nước Ung tọa trấn Ngọc Bích quan hiểm yếu, cùng trăm năm trước sớm đã xưa đâu bằng nay, biên cảnh thường xuyên truyền đến áp lực, đang liên tục lặp lại nhắc nhở bốn nước phương Nam, nước Ung họ Trấp so với Phong Nhung xuất quỷ nhập thần càng nguy hiểm hơn.

Nếu không sớm đối phó, đợi đến khi lãnh thổ nước Ung lướt qua Trường Thành, kế tiếp phải đối mặt, chính là đại quân phương Bắc áp sát cuồn cuộn không dứt!

Trọng Văn trấn thủ phòng tuyến Tây Bắc nước Lương nhiều năm, tự biết dã tâm nước Ung, sau khi tiên vương nước Lương hoăng, Tất Hiệt trở thành người ủng hộ hữu lực nhất của mình, đây là thời cơ tốt nhất trong trăm năm qua, cần phải sớm chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo với nước Ung ở Ngọc Bích quan, đuổi bọn chúng hoàn toàn ra Trường Thành, sau đó chỉ cần trú đóng ở Trường Thành, chờ đợi Phong Nhung cùng người Ung tiêu hao thực lực lẫn nhau, chờ đến thời cơ, lại một lần nữa công hãm đô thành Lạc Nhạn nước Ung, là có thể hoàn toàn thành công.

Trọng Văn cùng Trì Diên Hoanh đi vào trong điện, sau đó binh sĩ hai bên đóng lại cửa đại điện trầm trọng, chờ ở ngoài cửa.

Cửa lớn phát ra một tiếng vang lớn, trong điện ngọn đèn dầu sáng trưng, cung nữ bày biện lên hộp đồ ăn, rồi từ cửa nhỏ sau điện rời khỏi, đóng lại cửa nhỏ.

"Hội nghị hôm nay, sự tình quan trọng đại," Trọng Văn đi vào bên cạnh Tất Hiệt ngồi xuống, cùng Trì Diễn Hoanh cùng hàng, ở trước người Tất Hiệt phân ra trái phải, giải thích, "Cho nên không lưu lại người hầu hạ, các vị mời."

Trường Lăng Quân mỉm cười nói: "Vốn nên như thế."

Tử Lư nói: "Tự rót tự uống, cũng có một phen phong vị khác."

Công Tử Thắng nhấc bình, rót cho bản thân mình một ly.

Trọng Văn dẫn đầu nâng chén, nói: "Các vị đại nhân mời."

"Khoan đã," Công Tử Thắng bưng ly lại không uống, nhàn nhạt nói, "Vị tiểu huynh đệ che mắt kia, là người phương nào?"

Tất Hiệt nở nụ cười, giải thích: "Y là cầm sư riêng của ta, hôm nay đã không có chuông trống trợ hứng, chỉ để y tiến đến đánh một bài đàn, Cảnh Uyên."

Trọng Văn buông chén rượu, hơi có chút cảm khái nói: "Tấn mất đế vị đã 400 năm, trong 400 năm này, thiên hạ tranh đấu không ngừng, Phong Nhung phạm Trường Thành ta, khinh bá tánh ta ......"

Theo lời nói của Trọng Văn, cầm cổ truyền ra từng âm ách, trong đó như hòa quyện vào cuồn cuộn gió cát cùng tịch liêu vùng tái ngoại.

"...... Huệ Văn năm thứ mười ba, hai nước Lương Dĩnh dưới chân núi Ngọc Hành một hồi đại chiến, người chết mười ba vạn, người bị thương vô số kể......"

Trong tiếng đàn, Trọng Văn xuất thần nói: "Quảng Thuận năm thứ nhất, Đại Lương liên quân huyết chiến ở quận Kinh nước Dĩnh, Dĩnh mất quận Kinh, Đại chiếm quận Ba."

Mọi người đều trầm mặc không lên tiếng, chỉ có tiếng đàn trầm trầm, như tố huyết lệ, trăm năm trước thậm chí mấy chục năm trước, Tất Hiệt chỉ ở trên sách sử đọc qua chiến sự, cứ như vậy từ trong miệng Trọng Văn nhẹ nhàng bâng quơ mà nói ra.

Trì Diễn Hoanh tiếp lời nói: "Trường Nhạc năm thứ mười ba, lại đến phiên hai nước Trịnh Lương giao binh, trận chiến này ước chừng kéo dài ba năm."

"Trận này ta nhớ rõ." Thượng tướng quân nước Trịnh Tử Lư nhàn nhạt nói, "Năm ấy ta 21 tuổi, hai nước rốt cuộc lui binh, đại tỷ cũng đi theo gả tới An Dương, dựng nên gắn bó trăm năm, từ đây hai nước trong hai mươi năm lại không còn chiến sự." Nói chủ động lấy môi nhấp nhấp rượu, ngay sau đó nhìn về phía Lương Vương trẻ tuổi, ngụ ý: Mẫu thân ngươi chết oan chết uổng, hiệp ước lúc trước lại còn chưa hết hiệu lực, ngươi dù sao cũng là con trai của công chúa nước Trịnh.

Trong tiếng đàn, Trọng Văn lại nói: "Cho nên ta nghĩ, hiện giờ, đã là lúc nên ngưng chiến."

Các đặc sứ trong bữa tiệc vẻ mặt khác nhau, mỗi người đều mang trên người mệnh lệnh của quân vương đi đến, kỳ thật đều có mưu đồ riêng.

Tử Lư chỉ muốn tra ra chân tướng cái chết của tỷ tỷ, đồng thời còn phải xác nhận cháu ngoại trai nhỏ vì sao lại bị Trọng Văn bắt giữ điều khiển.

Mục đích của Trường Lăng Quân, lại là nhắc lại chuyện liên hôn.

Mà Công Tử Thắng nước Đại, cần phải dùng bất cứ giá nào, ly gián hai nước Dĩnh Lương, mới có thể làm Vũ Vương trong nước an tâm chinh chiến, mở rộng quốc thổ, chuẩn bị cho ngày sau thâu tóm miếng thịt béo bở lớn nước Lương này.

"Bắc Ung thế tới rào rạt," Tất Hiệt đem lời nói ở trong lòng diễn luyện không biết bao nhiêu lần thành công mà nói ra, "Mấy năm nay, ngoại trừ nước Dĩnh chưa chính diện đối địch, ba nước Lương Trịnh Đại đều chịu đủ quấy nhiễu, hôm nay rút một thành, tháng sau cướp một thôn, thậm chí trong Ngọc Bích Quan hơn ba trăm dặm có tướng quân canh gác, hiện giờ cũng đã bị nước Ung cướp đi, nếu không có uy danh Thượng tướng quân chấn giữ Trung Nguyên, đoạt quận Linh Hán, lại qua hai năm, Bắc Ung liền có cả Lạc Dương, tới lúc đó, lại càng không đuổi đi được."

Tiếng đàn dần dần thấp xuống, đột nhiên, Tất Hiệt từ trên mặt mọi người trong bữa tiệc, nhìn thấy vẻ sợ hãi.

"Làm sao vậy?" Tất Hiệt nói, đồng thời nghĩ thầm, ta nói sai cái gì rồi sao?

Ánh nến trong điện dần dần tối sầm xuống, Tất Hiệt bỗng nhiên nói: "Thượng tướng quân?"

Ngay sau đó, Tất Hiệt cảm giác được trên mu bàn tay bắn lên một chút chất lỏng ấm áp, ngay lập tức quay đầu lại, chỉ thấy một thanh mũi kiếm màu đen, từ trước cổ thô tráng Trọng Văn nhô ra, máu tươi trong cổ từng đợt phun ra ngoài.

Trọng Văn giương miệng, trong miệng không ngừng tràn ra máu tươi, khi mọi người trong bữa tiệc thấy một màn này, tức khắc đã quên kêu to, Trì Diễn Hoanh không biết từ khi nào đã mềm mại ngã xuống, máu từ trước ngực già nua của ông ta chảy ra, tẩm ướt râu hoa râm của ông ta cùng tướng bào.

"Thượng tướng quân!" Tất Hiệt phát ra một tiếng kêu điên cuồng thảm thiết, ở sau lưng Trọng Văn, Cảnh Uyên rút ra Hắc Kiếm, ôm lấy bả vai Trọng Văn, đẩy ông ta ngã trên mặt đất, sau đó cầm theo kiếm, đi xuống bàn tiệc. Trường Lăng Quân lập tức đứng dậy, nhào tới cửa đồng dày nặng kia, quát: "Có thích ——"

Cảnh Uyên đột nhiên nhanh hơn tốc độ, như hư ảnh lướt tới Trường Lăng Quân trước cửa đồng, một kiếm từ vai đến eo, đem y trảm thành hai nửa như xé giấy.

Tử Lư gầm lên giận dữ, nhấc lên án kỉ, nhưng mà vũ khí lại đã ở ngoài điện bị Trọng Văn đoạt đi, trong nháy mắt ông ta xoay người muốn chạy đến cửa nhỏ chạy trốn, một kiếm sau lưng như sao băng phóng tới, xuyên qua ngực ông ta, đính ông ta ở trên trụ trong điện. Cảnh Uyên chỉ dùng một kiếm, liền tước đi tánh mạng thượng tướng quân nước Trịnh Tử Lư, còn không hề có sức phản kháng.

Công Tử Thắng sắc mặt trắng bệch, lại không có đứng dậy chạy trốn, một tay cầm ly không ngừng phát run, lại nhìn Lương Vương, lúc này Tất Hiệt giương miệng, sau một lúc lâu không kêu ra tiếng.

"Ngươi...... Thôi," Công Tử Thắng cười thảm nói, "Ta thế nhưng chết bởi Trấp ——"

Một câu nói chưa xong, Cảnh Uyên đã nhẹ nhàng một kiếm, đâm xuyên qua uyết hầu Công Tử Thắng.

Bên ngoài binh sĩ đã phát giác không ổn, ở ngoài cửa đồng hô to nói: "Thượng tướng quân!"

Cảnh Uyên xoay người đi đến trước mặt Lương Vương.

"Thực xin lỗi," Cảnh Uyên nhàn nhạt nói, "Lừa các ngươi nhiều năm như vậy."

Tất Hiệt giương miệng, toàn bộ sức lực đều theo đó biến mất, trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, hắn nỗ lực mà nặn ra một tia cười khổ.

"Ta cho rằng...... Cho rằng......"

Tất Hiệt yếu đuối cả đời, ở thời điểm này, có một cổ sức lực vô hình, chống đỡ hắn thong thả nói ra bốn chữ kia.

"Cảnh Uyên, súc sinh nhà ngươi." Tất Hiệt nhẹ nhàng nói, chờ hắn chính là bằng hữu tốt nhất của hắn đâm hắn một kiếm xuyên tim.

Trong điện yên lặng đến tiếng châm rơi cũng có thể nghe, ánh sáng mặt trời chiếu ở ngoài cửa đồng, theo kẹt cửa máu chảy lên láng, trong thân hình già nua của Trường Lăng Quân thế nhưng lại chảy ra nhiều máu như thế, chảy đầy đất, khi nhóm giáp sĩ đẩy cửa ra, đã không thể tin được những gì mình nhìn thấy.

Cầm sư mù kia ngồi ngay ngắn trong điện, tấu vang lên một khúc đàn cuối cùng của cuộc đời này.

"Đêm nay là đêm nào thế, đưa thuyền trôi giữa dòng, hôm nay là hôm nào thế,được chung thuyền cùng vương tử...

Thật lấy làm hổ thẹn, mong vương tử không trách, trong lòng ưu phiền không dứt, được quen biết vương tử...

Trên núi có cây, cây có cành

Lòng ta có người, người chẳng biết..."*

Gió lạnh từ ngoài điện thổi tới, thổi tắt ngọn đèn dầu trong điện, xác chết khắp nơi. Cảnh Uyên đầu cúi thấp, ghé vào trên đàn, trong ngực gầy yếu tuôn ra máu tươi đỏ thắm, thấm đẫm đàn của y.

Tháng mười hai, ngoài Ngọc Bích Quan tuyết bay đầy trời.

Ung Vương Trấp Tông đứng ở trên trường thành, nhìn về dãy núi sừng sững mảnh đất phương Nam, quân vương anh tuấn một bộ vương bào màu đen ở trong gió tung bay, thị vệ trưởng Vệ Trác bước nhanh lên Trường Thành, đi đến phía sau Trấp Tông.

"Nói." Trấp Tông trầm giọng nói.

"Lương Vương, Thượng tướng quân Trọng Văn, Tả tướng Trì Diễn Hoanh, Dĩnh Trường Lăng Quân, Đại Công Tử Thắng, Trịnh Tử Lư toàn bộ đã bị giết."

Vệ Trác thấp giọng nói.

Trấp Tông không hiện hỉ nộ, hai mắt đen nhánh thâm thúy chỉ nhìn về phương Nam xa xôi, chim nhạn bay qua.

"Cảnh Uyên đại nhân tạ thế." Vệ Trác cuối cùng nói.

Trấp Tông xoay người, trầm mặc đi xuống Trường Thành.

______

Cảnh Uyên:


*Nguyên văn: "Kim tịch hà tịch hề, khiên chu trung lưu, kim nhật hà nhật hề, đắc dữ vương tử đồng chu. . ."

"Mông tu bị hảo hề, bất tí cấu sỉ, tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề, đắc tri vương tử ——"

"Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi."

"Tâm duyệt quân hề, quân bất tri. . ." Trích Việt Nhân Ca.






















Continue Reading

You'll Also Like

192K 21.4K 72
Tên truyện: Cơ Dị Tác giả: Dã Dữ Man Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai , HE , Tình cảm , Hắc ám, Ngọt sủng, 1v1 Tình trạng: 72 chương (59 ch...
2.1K 193 30
Truyện được đăng tải trên Wattpad: WISP1997 Nguồn: https://sstruyen.vn/xuyen-thu-chi-nghich-sua-nhan-sinh/
23.3K 446 5
Xuyên thành bá tổng quải tẩu pháo hôi Tình hữu độc chung, vòng giải trí, điềm văn, xuyên sách, hiện đại Tích phân: 629,153,536 Nguồn: Tấn Giang ๖ۣۜHư...
662K 53K 104
Tên QT: Vô pháp đánh dấu Tác giả: Y Đình Mạt Đồng Edit: Nhật Nhật Raw + QT: Kho tàng đam mỹ fanfic Nội dung: Không gian hư ảo, ông trời tác hợp, ngọt...