Cạm Bẫy Hôn Nhân

Door Phamchun_1803

30.1K 3K 350

Tác giả: Lưu Lãng Hồng Tường Vi Thể loại: Gương Vỡ Lại Lành, Ngược Luyến Tàn Tâm, Ngôn Tình Ngược, Ngôn Tình... Meer

Chương 1: Đêm Tân Hôn
Chương 2: Tặng Cô Dâu
Chương 3: Không Khống Chế Được
Chương 4: Ba Ngày Ba Đêm
Chương 5: Không Cho Phép Cô Chết
Chương 6: Tôi Muốn Ly Hôn
Chương 7: Cô Là Đồ Chơi
Chương 8: Trêu Cợt Trên
Chương 9: Giả Vờ Hạnh Phúc
Chương 10: Gian Tình
Chương 11: Một Bạt Tay
Chương 12: Người Đàn Ông Dịu Dàng
Chương 13: Nghĩa Vụ Của Người Vợ
Chương 14: Gặp Cảnh Ngộ Bi Thảm
Chương 15: Cô Là Người Giúp Việc
Chương 16: Ân Ái Ở Đại Tiệc
Chương 17: Ép Rượu
Chương 18: Bị Mạnh Quỳnh Phát Hiện
Chương 19: Nhung Nhung Đau Đến Bất Tỉnh
Chương 20: Anh Không Quan Tâm
Chương 21: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
Chương 22: Tuyệt Mỹ Đạo Kỹ
Chương 23: Mâu Thuẫn Đan Xen
Chương 24: Ôm Cây Đợi Thỏ
Chương 25: Nhìn Cô Biểu Hiện
Chương 26: Giá Cả Của Kỹ Nữ
Chương 27: Bạn Gái
Chương 28: Một Cuộc Giao Dịch
Chương 29: Phản Kích
Chương 30: Giai Dịch Tàn Khốc
Chương 31: Phát Sốt Đến Hôn Mê
Chương 32: Mang Cô Rời Đi
Chương 33: Ghen!
Chương 34: Hồ Nước Nóng
Chương 35: Trò Chơi Hạnh Phúc
Chương 36: Anh Là Duy Nhất
Chương 37: Nguy Hiểm Phũ Xuống
Chương 38: Người Đàn Ông Máu Lạnh
Chương 39: Khơi Lên Hứng Thú
Chương 40: Cuộc Nói Chuyện Của Hai Người Đàn Ông
Chương 41: Hai Chọn Một Mà Thôi
Chương 42: Kiều Nam Thương Tiếc
Chương 43: Sốt Ruột Tìm Kiếm
Chương 44: Dịu Dàng Khó Được
Chương 45: Tùy Hứng Một Lần
Chương 46: Gặp Tình Địch
Chương 47: Móng Nhọn Của Mèo Nhỏ
Chương 48: Ai Đau Lòng
Chương 49: Tuyên Thệ Chủ Quyền
Chương 50: Màn Kịch
Chương 51: Sự Uy Hiếp Ngọt Ngào
Chương 53: Ghen Tức Khó Chịu
Chương 54: Mất Mà Được Lại
Chương 55: Giả Vờ Ngủ Bị Vạch Trần
Chương 56: Thử Dò Xét Về Đứa Bé
Chương 57: Ghen Tức Khiến Anh Mất Đi Lí Trí
Chương 58: Đòi Hỏi Phần Thưởng
Chương 59: Bị Phát Hiện Bí Mật Nhỏ
Chương 60: Đột Nhiên Thay Đổi Làm Lòng Cô Bất An
Chương 61: Sai Lầm Khi Coi Anh Thành Người Khác
Chương 62: Hình Ảnh Mờ Ám
Chương 63: "Tình Yêu Của Anh, Tôi Không Cần"
Chương 64: "Em Khóc, Lòng Anh Cũng Đau Đớn"
Chương 65: Trước Kia Yêu Thương, Giờ Đã Không Còn
Chương 66: Bệnh viện
Chương 67: Biết Là Yêu Nên Không Muốn Dứt Bỏ
Chương 68: "Anh Yêu Em, Đây Là Sự Lựa Chọn Của Anh"
Chương 69: Biết Chuyện Mang Thai - Cuồng Nộ!
Chương 70: Muốn Cầm Tù Cả Đời
Chương 71: Hôn Anh Khó Chịu Lắm Sao?
Chương 72: Không Đành Lòng!
Chương 73: Xúc Động Ôm Cô Vào Lòng
Chương 74: Cái Giá Của Việc Nói Dối!
Chương 75: Không Chạy Thoát Ác Mộng Tàn Khốc
Chương 76: Có Lẽ Còn Yêu Nhưng Tin Tưởng Thì Không
Chương 77: Để Cô "Tự Do"? Không Thể Nào!
Chương 78: Người Con Gái Giống Cô Như Đúc
Chương 79: Không Thấy Nhung Nhung
Chương 80: Bất Cứ Giá Nào Cũng Phải Tìm Được
Chương 81: Cô Muốn Gặp Anh!
Chương 82: Nụ Hôn Khát Máu
Chương 83: Ly Hôn? Đừng Hòng!
Chương 84: Một Cuộc Đối Đầu Dai Dẳng
Chương 85: Phạm Tình Yên Trợ Giúp
Chương 86: Đánh
Chương 87: Suy Nghĩ Thông Suốt, Anh Sẽ Bỏ Qua Tất Cả!
Chương 88: Sự Đau Lòng
Chương 89: Một Đôi Nam Nữ
Chương 90: Em Còn Nhớ Anh Sao?
Chương 91: Không Thấy Mạnh Quỳnh
Chương 92: Trở Lại Quê Hương
Chương 93: Có Thể Dẫn Con Đi Gặp Chú Đó Không?
Chương 94: Cháu Là Con Trai Của Nhung Nhung?
Chương 95: Đại Tiểu Quỷ
Chương 96: Mạnh Quỳnh Điên Cuồng
Chương 97: Tâm Còn Rung Động
Chương 98: Mẹ Con Nói Chuyện Với Nhau
Chương 99: Chụp Hình Hai Mẹ Con
Chương 100: Lem Lén Nhìn Bạn Họ
Chương 101: Cha Có Thể Ôm Con Một Chút Không
Chương 102: Đuổi Theo Con Còn Không Kịp, Làm Sao Đuổi Theo Mẹ?
Chương 103: "Chú Kiều Không Được Khi Dễ Cha Cháu!"
Chương 104: Buổi Tiệc Tuyên Thệ Quyền Sở Hữu
Chương 105: Cho Đến Nay Vẫn Chỉ Có Mình Em
Chương 106: Lại Làm Hư Việc!
Chương 107: Tiếp Tục Đả Kích
Chương 108: Chúng Ta Ly Hôn Đi!
Chương 109: Bản Tính Của Phụ Nữ
Chương 110: Ngủ Cùng Nhau
Chương 111: Hạo Hạo Gật Gù: Thanh Niên Cũng Dễ Dạy!
Chương 112: Ông Trời Trừng Phạt
Chương 113: Hủy Dung!
Chương 114: Có Thai
Chương 115: Chuẩn Bị Hôn Lễ
Chương 116

Chương 52: Bữa Ăn Tình Yêu

225 26 5
Door Phamchun_1803

Phi Nhung nghe quản gia nói, mặt không chút thay đổi, trong lòng không biết nên mừng hay lo.

Mạnh Quỳnh bảo cô đem bữa trưa đến?

Chuyện như vậy chưa từng có, đây là anh bắt đầu hành hạ mình sao?

Trong lòng đột nhiên kinh ngạc một chút, hai ngày nay quan hệ của hai người bọn họ rất quỷ dị, quỷ dị đến mức khiến cô cảm thấy sợ

Mặc dù sợ nhưng cô biết, anh bảo cô đưa bữa trưa qua, cô nhất định phải đưa qua, trừ nguyên nhân này ra, cô còn không muốn để anh đói bụng, cô thích xem bộ dáng anh ăn món mình làm

Phi Nhung đến gần phòng bếp, tỉ mỉ chuẩn bị món Mạnh Quỳnh thích ăn, không bao lâu, một bữa ăn tình yêu phong phú liền xuất hiện ở trước mặt cô

Nhìn bài trí cô tỉ mỉ xếp đặt, Phi Nhung nhíu chặt mi tâm, trong đầu hiện ra vẻ mặt âm trầm cương nghị của anh

Nếu mang món này đến, liệu anh có không chút nào do dự vứt bỏ đi? Tựa như anh chà đạp trái tim của cô?

Cô để thức ăn vừa làm qua một bên, lại làm một món khác không mập mờ, xác định bên trong không có thứ kiêng kỵ Mạnh Quỳnh mới yên tâm cất hộp vào trong túi, đang muốn đi ra phòng bếp, lại đột nhiên dừng lại, ánh mắt rơi vào món ăn hình trái tim, bước chân thật lâu không cách nào di động

"Thôi, mang đi luôn đi, đến lúc đó xem tâm tình anh ta thế nào lại tính tiếp."

Phi Nhung lấy cớ cho mình, cô rất muốn thấy anh ăn xong món ăn tình yêu này, sắp xếp tốt hai hộp cơm, cô rốt cuộc ra cửa

Không bao lâu, xe đã dừng ở tòa lầu tổng bộ tập đoàn Nguyễn thị

Phi Nhung nhìn tòa lầu cao mười mấy tầng này, đây đều là địa bàn của Mạnh Quỳnh. Trong lòng của cô trồi lên một chút kiêu ngạo, chồng của cô rất có năng lực, tựa như vương giả thống lĩnh một phương

Phi Nhung tiến vào đại sảnh, còn chưa đối với tiếp tân nói rõ ý đến, tiếp tân liền thân thiện đi ra, tự mình dẫn cô vào thang máy, nghe nói, đây là thang máy dành riêng cho anh

Cô hô hấp không khí bên trong, tựa hồ đang hít hương vị của anh, nhưng đột nhiên cảm thấy hành động của mình thật là ngốc

Thang máy tới tầng cao nhất, đinh một tiếng, nhất thời khiến cô khẩn trương, cố gắng lấy dũng khí, Phi Nhung tự nói với mình, cũng chỉ là đưa thức ăn mà thôi, đưa cơm xong rồi, cô liền lập tức rời đi.

Cô đi về phía phòng làm việc, đang muốn gõ cửa, cửa lại từ trong mở ra, vừa đúng nhìn thấy một người phụ nữ từ bên trong bước ra

Cô ta là Trần Nhân Như, nếu như cô nhớ không lầm, là thư ký của Mạnh Quỳnh

"Chào cô."

Phi Nhung dẫn đầu chào hỏi, trên mặt mang nụ cười ưu nhã

Trần Nhân Như nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một phen, ánh mắt rơi vào túi trên tay cô, trong lòng thoáng qua không vui, cũng không đáp lại Phi Nhung liền cao ngạo vòng qua cô rời đi

Phi Nhung càng ngày càng không hiểu Mạnh Quỳnh rồi

Mới vừa rồi lúc dùng cơm, anh bảo Trần Nhân Như vứt bỏ thức ăn đã mua cho anh. Cô ta hỏi tại sao, mới từ trong miệng của anh nghe nói cô sẽ đưa bữa trưa tới cho anh

Lúc ấy trong mắt anh lóe ra mong đợi và dịu dàng cô ta chưa bao giờ trông thấy, khiến cho cô ta có một loại ảo giác, Mạnh Quỳnh tựa hồ đã yêu Phi Nhung!

Nhận thức này khiến cho cô vô cùng bất an, xem ra cô phải làm gì đó mới được!

Cô lúng túng cười cười, không để ý phản ứng của Trần Nhân Như mới vừa rồi

"Còn không mau vào đi!"

Thanh âm Mạnh Quỳnh lộ ra một tia không vui, anh đói bụng! 

Phi Nhung ngẩn ra, toàn thân đề phòng, sải bước đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Lúc đưa tay lấy hộp cơm ra, ngón tay chạm vào hộp thức ăn hình trái tim, đột nhiên dừng một chút, nếu cô lấy ra, anh sẽ có phản ứng gì?

Sẽ cười nhạo châm chọc cô sao?

Đột nhiên, dũng khí của cô tựa hồ biến mất, tay cầm vào một hộp khác, lấy ra, thận trọng đặt ở trước mặt anh

"Em làm một vài món bình thường anh thích ăn, em không biết anh muốn em đưa thức ăn đến, không chuẩn bị trước nên hơi chậm."

Phi Nhung dùng thanh âm nhu hòa giải thích, lúc này, đã sớm qua thời gian dùng cơm trưa lâu rồi.

Mạnh Quỳnh không nói gì, tầm mắt từ trên mặt của cô chuyển qua trên hộp cơm, nhìn một cái liền bị mấy món ăn đó hấp dẫn

Anh vốn đói bụng bắt đầu há to miệng ăn, quả nhiên ngon đúng như anh mong đợi. Xem ra, về sau mỗi ngày bảo cô đưa thức ăn tới đây, là một lựa chọn tốt

"Thức ăn ngày mai, cứ làm giống hôm nay!"

Anh đột nhiên mở miệng, khiến cô ở một bên nhìn anh ăn cơm đột nhiên ngơ ngẩn, trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng.

Ngày mai? Ý của anh là, ngày mai còn muốn cô đem thức ăn tới đây sao?

Trong lòng đột nhiên sinh ra nồng đậm vui sướng, tựa như mới vừa rồi Mạnh Quỳnh cho cô một ân điển lớn lao vậy

"Thế nào? Không muốn đưa?"

Không có được trả lời của cô, anh nhíu lông mày nghiêm nghị một cái, mơ hồ lộ ra không vui, khí thế uy nghiêm trong nháy mắt làm cho nhiệt độ cả phòng làm việc chợt thấp xuống mấy phần

"Không, không phải, em nguyện ý, em nguyện ý!"

Cô phục hồi tinh thần lại liên tục không ngừng gật đầu, giữa hai người, Mạnh Quỳnh quả thật như một vương giả phát hiệu lệnh, mà cô chính là đầy tớ vâng lệnh nghe theo!

Anh liếc cô một cái, cảm thấy cử động mới vừa rồi của cô cực kỳ đáng yêu, giống như là đang che giấu cái gì, Mạnh Quỳnh ho nhẹ một tiếng, để hộp vừa ăn xong qua một bên

Phi Nhung tay mắt lanh lẹ đi đến dọn dẹp, cô nên rời đi rồi, trong lòng mặc dù không nỡ, nhưng vẫn không muốn nghe anh chủ động đuổi người

Nhưng, đang lúc cô thu thập xong tất cả, nhanh chóng đi tới cửa, sau lưng lại truyền đến thanh âm lạnh lùng của Mạnh Quỳnh

"Đợi đã!"

Anh khóa chặt bóng lưng Phi Nhung, cô muốn rời đi khỏi anh đến vậy sao?

Cô dừng lại, không cần nhìn cũng có thể cảm thụ được anh mơ hồ không vui, cô làm gì sai sao?

"Chờ anh tan việc, cùng nhau trở về!"

Mạnh Quỳnh lạnh lùng nói xong, liền vùi đầu làm việc của mình, cô càng không muốn ở chung với anh, anh càng muốn khóa chặt cô ở bên người.

Phi Nhung ngẩn ra, có chút không hiểu quay đầu lại, nhìn thấy đỉnh đầu màu đen của anh, lại cảm thấy vừa rồi anh bảo cô ở lại chỉ là ảo giác

Cô muốn mở miệng hỏi, lý trí lại nói cho cô biết, không thể quấy nhiễu công việc của anh, nhìn ghế sa lon bên trong phòng làm việc một cái, Phi Nhung yên tĩnh đi tới

Ngồi ở trên sô pha, ánh mắt của cô một khắc cũng không rời đi anh. Lúc anh nghiêm túc có một loại khí chất khiến cô trầm mê, khiến cô không thể dời mắt đi được

Trong một khắc, cô cảm thấy mình vẫn hạnh phúc, còn có thể nhìn thấy một mặt như vậy của anh!

Buổi chiều Mạnh Quỳnh có một hội nghị, giao phó cô chờ anh ở phòng làm việc, Phi Nhung dĩ nhiên không chút do dự làm theo lời anh

Nhưng, thời gian chờ người rất nhàm chán, đang lúc cô nhàm chán, sau lưng lại truyền đến một thanh âm, không phải thuộc về Mạnh Quỳnh, lại khiến Phi Nhung hoàn toàn lên tinh thần ứng đối

"Thật là có duyên, ở chỗ này cũng có thể gặp em!"

Nhìn lưng cô cứng còng, con ngươi màu xanh của Kiều Nam lóe lên

Anh thật may mắn, vô tình quyết định tự mình đến một chuyến, lại có thể gặp được cô gái này...

Phi Nhung quay lại, cô cầu nguyện mình là nghe nhầm thôi, không phải giọng kẻ đó, nhưng khi cô nhìn thấy người đàn ông có đôi mắt sáng rực mang theo giảo hoạt kia đang đứng sau mình, lòng cô bỗng chùng xuống

"Sao anh lại ở đây?"

Phi Nhung đứng dậy, thấy Kiều Nam đi tới phía cô, theo thói quen liền lui về sau một bước

Anh ta nhìn cô, cho cô một cảm giác mình giống như miếng mồi ngon đã rơi vào tầm ngắn của thợ săn vậy, cảm thấy không thoải mái

Kiều Nam nhún vai một cái, lơ đễnh ngồi xuống ghế salon

"Vốn muốn tìm Tổng giám đốc Nguyễn để bàn chuyện làm ăn, nhưng lại..."

Kiều Nam ánh mắt chăm chú nhìn cô, đang nói đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn cô chợt loé sáng, dao động, thấy được Phi Nhung hốt hoảng, cô vội vàng lảng tránh ánh mắt anh

"Bây giờ hai chúng ta sẽ cùng hẹn hò!"

Ánh mắt Kiều Nam lóe sáng, cô càng tránh anh, càng khơi lên bản năng chinh phục trong anh

Hiện giờ anh rất có cảm tình đối với cô, hẹn hò?

Dường như đã từ rất lâu rồi, hai từ này không có xuất hiện trong từ điển sống của Kiều Nam

Cho dù cùng phụ nữ sống chung, nhưng anh cũng chưa bao giờ dùng hai từ này, anh không muốn gắn bó lâu dài với người đàn bà nào

Nhưng giờ đây anh lại thích hai từ này!

"Anh đừng ăn nói lung tung!"

Cô lông mày nhíu chặt, người đàn ông này biết rất rõ ràng cô là vợ của Mạnh Quỳnh, biết rõ anh ta đang ngồi ngay trong tập đoàn Nguyễn thị, vậy mà vẫn nói được như vậy!

"Nói lung tung, anh đâu có nói lung tung!"

Kiều Nam đột nhiên đứng dậy, thân hình cao lớn bỗng chốc tiến tới gần Phi Nhung, mang theo một áp lực mạnh mẽ hướng về phía cô. Anh nghĩ muốn gần cô hơn một chút, anh thích hương thơm thanh nhã trên người cô.

Phi Nhung trong lòng kinh sợ, tay nắm chặt túi trong đó chứa hộp cơm trưa của Mạnh Quỳnh, chạy ra khỏi phòng làm việc, giống như đang trốn tránh điều gì đó rất đáng sợ

Người phụ nữ này chạy trốn thật là nhanh!

Lần đầu tiên anh bị một người phụ nữ tránh mặt, trốn chạy coi Kiều Nam anh như rắn rết bò cạp. Đây đúng là đả kích lớn đối với lòng tự ái của anh!

Trong đầu hiện lên vẻ mặt đáng yêu của cô, có lúc giận dữ giống như con mèo nhỏ, khi lại sợ hãi rụt rè, rốt cuộc đâu mới là tính cách của cô?

Hoặc là, cô còn có tính cách nào khác mà anh chưa biết không? Trong lòng anh ngoài khát khao chinh phục, đột nhiên lại thêm mong muốn có thể hiểu được con người Phi Nhung!

"Phạm Phi Nhung, dù em muốn trốn cũng trốn không được!"

Kiều Nam khóe miệng nâng lên nụ cười bí ẩn, làm cho người ngoài không biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ gì!

Vào thang máy tới tầng hầm, cô muốn quay về nhà, tuy nhiên chợt nhớ đến lời Mạnh Quỳnh bảo chờ anh rồi cùng về!

Đang bước đi như chạy cô bỗng dừng lại. Trong lòng cô thật mong được về cùng anh, dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có, mặc dù sợ hãi anh làm tổn thương mình, nhưng vẫn luôn khao khát muốn được ở bên cạnh anh.

Thở dài, cô quan sát thấy Kiều Nam không đuổi theo, mới vào thang máy. Có lẽ Kiều Nam nói thật, anh ta đến tìm Mạnh Quỳnh để bàn chuyện, vừa rồi anh ta chỉ tình cờ gặp cô, cho nên mới cố ý trêu đùa. Vậy chỉ cần cô không về phòng làm việc, thì sẽ tránh được anh ta thôi

Nghĩ như vậy, trong lòng Phi Nhung cảm thấy thoải mái hơn hẳn, đi thang máy lên tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn Nguyễn thị

Tầng thượng rất rộng rãi, nơi này rất ít người qua lại, cô tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn hộp cơm trong túi, nhớ tới lúc Mạnh Quỳnh ăn ngon lành các món ăn do mình tự tay làm, trong lòng tràn ngập hương vị ngọt ngào

Mặc dù anh ngoài mặt lạnh lùng, nhưng cô biết, anh thích cơm cô làm, nếu không thì sao anh lại bảo mai cô cũng chuẩn bị cơm trưa cho anh

Lấy hộp cơm ra cô sờ lên hình trái tim trên hộp cơm, Phi Nhung mở hộp xem, đồ ăn đã nguội lạnh, nhưng cô không muốn bỏ

"Thôi, coi như là bữa chiều!"

Trên mặt cô hiện lên vẻ tươi cười, bắt đầu ăn cơm.

Nhưng cô vừa ăn được vài miếng, thì hộp cơm trên tay đã bị một cánh tay vươn đến lấy mất. Cô trong lòng ngẩn ra, ngẩng lên nhìn về phía người ấy, nhưng đụng phải ngay một đôi mắt màu xanh lục đang nhìn mình

Là anh ta! Kiều Nam!

"Anh trả cho tôi!"

Cô lạnh lùng mở miệng, anh ta đúng là khắc tinh của cô? Đã trốn tới nơi này rồi mà cái âm hồn ấy vẫn bám theo không tan

Kiều Nam đưa hộp cơm lên mũi ngửi ngửi, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, không để ý đến Phi Nhung đang quắc mắt nhìn mình, liền ngồi xuống bên cạnh cô

"Em làm à? Xem ra mùi vị cũng không tệ!"

Đây là hộp cơm tình yêu tự tay làm sao? Hộp cơm tình yêu là làm cho người mình yêu ăn, cô lại một mình ngồi ăn, hơn nữa thức ăn cũng nguội lạnh hết rồi!

Chợt anh nhìn thấy một hộp cơm khác trong túi, liền hiểu ra, trong mắt thoáng qua tia giảo hoạt, cầm lấy thìa trong tay cô

"Đúng lúc anh đang đói bụng, mặc dù cơm hơi nguội nhưng vẫn có thể ăn được!"

Kiều Nam nói xong, Phi Nhung không kịp ngăn cản, đã thấy anh ta cầm thìa bắt đầu ăn

"Này, anh có thể tôn trọng tôi một chút có được không?"

Phi Nhung khuôn mặt ửng hồng, đây là thìa cô đã dùng, người đàn ông này vẫn ăn được sao!

"Anh sẽ ăn hết, thể hiện sự tôn trọng với em!"

Kiều Nam nhìn cũng không nhìn cô, khi nếm qua thức ăn trong hộp, trong lòng anh chợt rung động

Anh không nghĩ Phi Nhung lại có tài nấu nướng đến vậy, dù là nhà hàng cao cấp, cũng chưa chắc đã nấu được những món ăn mang hương vị như vậy

Hộp cơm lạnh cũng đã ngon như vậy, thì khi nó nóng sốt sẽ còn thế nào nữa!

Nghĩ đến hộp cơm thứ hai trong túi kia, trong lòng Kiều Nam không khỏi ghen tị với Mạnh Quỳnh, người đàn ông này rốt cuộc có phần số gì mà gặp được người phụ nữ tốt như vậy?

Cô bị lời của anh ta chọc giận đến không muốn ăn, nhìn anh đút từng muỗng cơm vào mồm, thật muốn đánh anh ta. Nhưng nghĩ lại thấy mình làm như vậy thật quá hẹp hòi, nhỏ nhen, tức giận mở to mắt, không nhìn Kiều Nam nữa

"Sao vậy? Tức giận? Em cũng muốn ăn?"

Kiều Nam nhíu mày, ánh mắt lóe lóe, nghiêng đầu cố ý lại gần Phi Nhung, ngay cả khi cô tức giận cũng đáng yêu như vậy!

Phi Nhung liếc mắt, căn bản không muốn quan tâm anh ta, nhưng cô không biết lúc này mình với anh ta giống như một cặp tình nhân đang hờn giận nhau!

"Không phải là cơm hộp của em sao? Vậy chúng ta cùng nhau ăn!"

Kiều Nam nói xong, chọn một món ăn, đưa tới miệng cô

Phi Nhung ngẩn ra, bị hành động của anh ta hù doạ, anh ta đang làm gì vậy? Đút cho cô ăn, chẳng nhẽ anh ta không biết đây là hành động rất thân mật sao?

Cô lùi về phía sau, tránh anh, nhưng Kiều Nam muốn cô ăn, đương nhiên anh có biện pháp

"Em không ăn, vậy anh tìm cơ hội đút cho Nguyễn Tâm Ngữ ăn!"

Anh nói với giọng rất dịu dàng, mà Phi Nhung nghe được cũng là một câu uy hiếp trí mạng.
Nhìn ánh mắt đắc ý của anh ta, cô cắn chặt hàm răng, chậm rãi há mồm

"Như vậy mới ngoan!"

Kiều Nam hài lòng gật đầu, đút thức ăn vào trong miệng cô

Lúc này hai người không biết, cách đó không xa, có một đôi mắt đang nhìn hành động thân mật ấy, nắm chặt hai tay...

_________________

Mấy lúc từ chối hok thấy, lựa mấy lúc dị nhìn rồi đau đớn gục ngã;-;

Ga verder met lezen

Dit interesseert je vast

26.1K 2.3K 73
Tác phẩm: Sông băng dần ấm Tên khác: Băng xuyên tiệm noãn Tác giả: Tần Hoài Châu ****** Giáo sư chảnh choẹ, lạnh lùng x nhà văn trẻ (kém 5 tuổi) "Đến...
11.6K 1.5K 12
Tác giả: Hồ Ly Đầu Tình trạng tác phẩm gốc: Hoàn thành (100 chương) Tình trạng edit: Đang tiến hành (06/03/2024 - ?/?/?) Thể loại: NamxNam, Kể dưới g...
9.3K 71 8
Nằm xuống giường là tay lại mò vào lồn 🐒
108K 7.2K 95
Tác phẩm: Tan làm đến văn phòng của tôi Tựa Hán Việt: Tan tầm tới ta văn phòng Tác giả: An Thứ Cam Nhi Nhân vật chính: Giang Thự x Quý Liên Tinh Thể...