[Edit] Mùa Hè Bất Tận - Nguỵ...

By muahathang6

1.4K 153 177

Tên gốc: Vô Tận Hạ 无尽夏 Tác giả: Ngụy Tùng Lương 魏丛良 Thể loại: Hiện đại, niên thượng, anh em cùng cha khác mẹ... More

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20

Chương 14

47 4 4
By muahathang6

Edit: Naux

Tiếng gió ngoài cửa sổ lớn dần, kính bị va đập vang vọng cót két, bên trong gian phòng, chiếc đèn bàn bị phủ một lớp bụi, tia sáng tối tăm mang theo vẻ ám muội.

Cách rất lâu sau Dư Hạ mới phục hồi tinh thần lại, lồng ngực gầy gò lên xuống gấp gáp, cậu mở to mắt nhìn Mạnh Kiệt.

"Tiểu Kiệt Ca..." Đôi môi cậu run rẩy, không dám tin hỏi: "Anh cũng thích em ư?"

Mạnh Kiệt không nói gì, hắn không thể nói rằng mình thích cậu, nhưng cũng không muốn lừa dối cậu, hắn giơ tay lên che mặt Dư Hạ lại. Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cậu gần như bị tay hắn che khuất hoàn toàn, cánh mũi Dư Hạ mấp máy, trong miệng thở ra một hơi khí nóng. Mạnh Kiệt nghe thấy cậu nói: "Tiểu Kiệt Ca, dạy lại đi, dạy em hôn môi là như thế nào."

Mạnh Kiệt biết mình sai rồi, hắn phức tạp hoá cái chuyện trả thù đơn giản thế này để làm gì cơ chứ?

Chỉ cần là chuyện có thể làm cho người nhà họ Dư đau khổ, hắn đều sẽ thử một phen, bao gồm cả chuyện chiếm em trai trở thành của mình.

Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi môi của Dư Hạ, cánh môi mỏng phấn hồng tựa như một cánh hoa mềm mại. Dục vọng dường như được nảy sinh trong chớp mắt, hắn vốn không phải dạng tốt lành, vì ham muốn của chính mình thì đạo lý giữa người với người cũng chẳng tính là gì.

Mạnh Kiệt nghĩ vậy, lại cúi đầu xuống hôn lên môi Dư Hạ lần nữa.

Trước đó Dư Hạ chưa từng hôn ai, giờ phút này cậu cảm thấy mình như con cá từ dưới nước bị lôi lên bờ, không khí xung quanh như vũ khí sắc bén, từng nhát từng nhát đâm vào phổi cậu.

Không hít thở được, cậu "A" một tiếng nhỏ, giãy giụa muốn đẩy Mạnh Kiệt ra, nhưng sức ép bên người lại đột nhiên biến mất.

Cậu nghe thấy giọng Mạnh Kiệt, so với lúc trước còn trầm thấp hơn, hắn nói: "Dư Hạ, tôi là một thằng tồi, cậu thích tôi sẽ phải hối hận."

"Em cũng sắp chết rồi, có thể hối hận cái gì chứ." Giọng điệu Dư Hạ nhẹ nhàng, Mạnh Kiệt giật giật khoé miệng, buông tay Dư Hạ, vươn mình xuống giường.

Dư Hạ thấy hắn đi thì vội vàng đứng dậy đuổi theo, hỏi: "Không hôn sao?"

Mạnh Kiệt đi tới bên cửa sổ, dựa nửa người vào tường, nghiêng đầu nhìn cậu, "Cậu bị doạ khóc đến nơi rồi kia kìa, hôn gì mà hôn."

Dư Hạ sững sờ, phản ứng lại, cậu lấy tay chạm lên mặt mình, quả nhiên trên mặt toàn là nước mắt.

"Em... không phải là em sợ, mà là..." Dư Hạ lắp bắp, dĩ nhiên là không biết nên giải thích thế nào.

Mạnh Kiệt giống như không để ý đến sự bối rối này của cậu, hắn nhếch cằm, "Lấy giúp tôi bao thuốc lá trong ngăn tủ."

Dư Hạ đáp lời, quay người đi lấy cho hắn. Thuốc lá nằm trong ngăn tủ nhỏ cạnh giường, Dư Hạ mở ngăn kéo ra, bên trong lộn xộn cực kỳ, nào là thuốc nhỏ mắt, bật lửa, bóp tiền, thậm chí còn có cả bao cao su. Dư Hạ đẩy chúng ra, nhìn thấy một gói thuốc lá bị đặt ở phía dưới. Cậu lấy nó ra, quay đầu nhìn Mạnh Kiệt, Mạnh Kiệt đang dựa người bên khung cửa sổ, mắt nhìn ra bên ngoài.

Dư Hạ cầm thuốc lá đi tới, Mạnh Kiệt quay đầu lại. Dư Hạ đưa cho hắn, Mạnh Kiệt nhận lấy, sau vài giây im lặng, Mạnh Kiệt hỏi: "Bật lửa đâu?"

Dư Hạ "A" một tiếng, nói: "Em quên mất, để em đi lấy cho anh."

"Thôi để tôi lấy."

Mạnh Kiệt chống tay ở bệ cửa sổ, chầm chậm đi tới.

Hắn ngồi xuống bên giường, hai chân gập lại vào nhau, tay phải kẹp thuốc lá, tay trái châm lửa.

Gió từ chiếc cửa sổ hé mở tràn vào, Dư Hạ cảm thấy sau lưng hơi lạnh thì đi tới đóng kĩ cửa sổ lại, sau đó đi đến chỗ Mạnh Kiệt.

Mạnh Kiệt ngậm thuốc lá, híp mắt nhìn cậu.

Dư Hạ nói: "Vừa nãy là do em không thở nổi, anh hôn mạnh quá."

Mạnh Kiệt không đáp, Dư Hạ ngồi xổm xuống bên chân hắn, ngẩng đầu làm hiện lên chiếc cằm nhọn, nguồn sáng duy nhất của căn phòng rọi ở phía sau, khiến hắn thấy cậu càng nhỏ gầy thêm.

Dư Hạ giật giật một bên ống quần của hắn, nhỏ giọng nói: "Khi hôn em anh có thể dịu dàng hơn không?"

Mạnh Kiệt mím môi một cái, "Tôi chưa từng thử dịu dàng bao giờ."

"Vậy có thể dịu dàng với em một chút được không?"

Trái tim Mạnh Kiệt phảng phất như bị thứ gì đó cào vào, không đau, chỉ là có chút tê dại.

Một cảm giác kỳ lạ rung lên trong ngực hắn, dịu dàng là gì, Mạnh Kiệt không hiểu. Hắn chưa bao giờ đặc biệt yêu thích ai, chứ đừng nói đến chuyện là đối tốt với ai. Người thích hắn thì vô cùng thích, người ghét hắn thì chỉ mong hắn chết đi cho xong.

Hắn không để ý và cũng không thèm để ý, càng khỏi cần nói đến chuyện phải vì ai mà thay đổi điều gì.

Thế nhưng... thế nhưng... con người ta luôn có mấy cái thế nhưng như vậy, Mạnh Kiệt cũng có, Dư Hạ là cái thế nhưng ấy của hắn, là bước ngoặt của hắn, là dấu chấm than khiến hắn không thể làm gì, không biết phải làm sao để hình dung nó.

Mạnh Kiệt cầm điếu thuốc, dập tắt nó vào cái gạt tàn trên bàn, hắn nói: "Đừng quỳ vậy nữa." Sau đó đưa tay kéo Dư Hạ lên.

Dư Hạ lảo đảo một chút, rõ ràng là có thể đứng vững nhưng lại cố ý té ngã, ngã lên người Mạnh Kiệt.

Mạnh Kiệt ôm lấy cậu, cái bóng tối đen của bọn họ bị kéo dài giao hoà vào nhau. Mạnh Kiệt cúi đầu, nụ hôn tuy cứng đơ nhưng lại dịu dàng của hắn như một người mới học được nhịp trống vậy, nhịp điệu vừa ngây ngô lại vừa hồ đồ.

Không giống hắn chút nào.

Bọn họ là hai con cá dưới đáy biển sâu, ở bên trong rãnh biển đen như mực mà vẫy đuôi, Dư Hạ tách hai chân ra, quỳ gối hai bên ngồi trên người Mạnh Kiệt, thân thể hướng về phía trước, cả người bám lấy Mạnh Kiệt, như muốn trở thành hình xăm trên da hắn.

Mạnh Kiệt đặt tay ở sau lưng cậu nhiều lần vuốt nhẹ, thời điểm này đã khó phân biệt thật giả.

Yêu hận nào còn quan trọng, chỉ có dục vọng đến từ việc cọ xát, vuốt ve, giao thoa môi lưỡi mới là nguồn gốc của mọi thứ.

Ánh sáng trong phòng nhạt nhoà, hô hấp Mạnh Kiệt trở nên nặng nề, hắn bóp lấy eo Dư Hạ, hạ thể nơi đáy quần đã cương cứng. Dư Hạ cũng cảm nhận được sự khác thường của hắn, lập tức không dám động đậy nữa, đôi môi khẽ mở, "Tiểu Kiệt Ca."

Giọng nói của cậu run run, Mạnh Kiệt nắm lấy mớ tóc loà xoà bên thái dương cậu, đôi môi ấm nóng dán vào chóp mũi Dư Hạ, trong cổ họng phát ra tiếng hừ nhẹ.

Trong phòng vang lên âm thanh của những cái hôn ướt át ngượng ngùng, Dư Hạ bị vây hãm bên trong tấm chăn, cổ tay nhỏ gầy bị giữ chặt lại, đầu gối Mạnh Kiệt tách hai chân cậu ra.

Trong tư thế áp chế lẫn nhau, Mạnh Kiệt cúi đầu nhìn Dư Hạ, chạm đốt ngón tay lên trán Dư Hạ.

Dư Hạ thở hổn hển hỏi: "Tiểu Kiệt Ca, anh chỉ mới làm cùng phụ nữ thôi phải không?"

"Ừm."

"Có muốn thử làm với em không?"

Mạnh Kiệt cười nhạo, hắn nói: "Chẳng phải bây giờ đang làm đây sao?"

Continue Reading

You'll Also Like

394K 27K 45
Truyện không tam quan ! 🔗 đọc kỹ chương " Mở Đầu " thì hẳn vào hỏi những thế giới trước ở đâu nhé ! - Xuyên nhanh: Tiểu đáng thương ta, bị các đại l...
75.4K 9.8K 66
Truyện chỉ đăng trên wattpad và TYT của mình nên nếu đọc được truyện ở đâu thì đó là bọn up lậu đấy. Nếu cảm thấy truyện dịch lỗi hay có chỗ nào khôn...
10.8K 937 66
Tác phẩm: Cưới cách vách tỷ tỷ sau Tên Việt: Cưới Cô Hàng Xóm Xinh Đẹp Tác giả: Thời Quang Tái Tiếu Thể loại truyện: Xuyên không, Nguyên sang , Bách...
615K 62.2K 141
Hán Việt: Ngã bả nĩ môn đương ca môn Tác giả: Nghênh Dương Số chương: 140 chương. Thể loại: Đam mỹ, xuyên nhanh, hệ thống, nhẹ nhàng, 1V1, HE. Raw: T...