[Tuấn Hạn] Tôi và ba tôi là q...

נכתב על ידי quataonho23

39.4K 2.3K 961

Cung Tuấn x Trương Triết Hạn Thể loại: hiện đại, đam mỹ, cha con. P/s: các tình tiết đều là do sự tưởng tượng... עוד

Chap 1
Chap 2
Chap 3
Chap 4
Chap 5
Chap 7
Chap 8
Chap 9
Chap 10
Chap 11
Chap 12
Chap 13
Chap 14
Chap 15
Chap 16
Chap 17
Chap 18
Chap 19
Chap 20
Chap 21
Phiên ngoại nhỏ
Chap 22
Chap 23
Chap 24
Chap 25
Chap 26
Chap 27
Chap 28
Chap 29
Chap 30
Chap 31
Phiên ngoại 1
Phiên ngoại 2
Lời cuối

Chap 6

1.1K 74 35
נכתב על ידי quataonho23

- Mau nhanh tay lên! Chúng mày còn muốn được ăn cơm nữa không hả?

Một người đàn ông trung niên đứng chống tay nạt nộ đám trẻ con tầm bảy, tám tuổi. Đứa lớn nhất ở đây cũng chỉ có mười một tuổi thôi. Gã ta dáng người thấp thấp bụng bia to tròn. Mái tóc vuốt cứng điểm bạc, khuôn mặt dữ tợn quan sát đám nhóc con đang run rẩy ngồi dưới đất.

Tiết trời bây giờ cũng đã vào đông rồi, vậy mà mấy đứa nhỏ này ăn mặc mỏng manh, rách nát. Mặt mũi bẩn thỉu lấm lem toàn đất ngồi xổm xuống nền cỏ. Đôi tay bé nhỏ xước đỏ bật máu vì nhặt cỏ bằng tay không.

Tên viện trưởng bặm trợn trước mắt này chỉ vì bị vỡ một chiếc bình hoa cẩm thạch mà trút giận lên bọn nhóc con.

- Nếu lần sau còn dám có thái độ chống đối, tao sẽ nhốt chúng mày vào cái chuồng đằng kia không cho ngủ trong phòng nữa. Nghe rõ chưa!!

Hắn ta nói không biết ngượng miệng. Hắn đối xử với bọn trẻ như thế nào cơ chứ. Phần ăn mà bọn nhóc được ăn hàng ngày đều là cơm thừa canh cặn hay đồ ăn đã hỏng mà lão ta không dùng được mới lôi ra cho bọn trẻ. Còn bản thân thì ngày ngày khi thì ăn thịt bò thượng hạng lúc thì hải sản đắt tiền.

Nhìn mà xem đám nhóc này, đứa nào cũng gầy gò ốm yếu. Quần áo thì không biết nhặt được ở đâu, vải vóc thô mỏng, ngứa ngáy. Còn chưa kể phòng ngủ của chúng nó từ lâu đã không được tu sửa đã bám toàn rêu xanh ẩm mốc. Những thanh giường tầng gỉ sắt cũ kĩ. tấm chăn nệm mỏng hôi hám. Thật chẳng giống nơi dành cho người ở chút nào.

Và nổi bật trong đám trẻ ấy là một cậu nhóc áng chừng bảy tuổi. Khuôn mặt lấm lem là đất vẫn không che đi hết được vẻ thông minh, lanh lợi. Đôi mắt to tròn tội nghiệp ngày nào đã chứa đầy sự tức giận, không sợ hãi hướng tên to xác kia phóng ra ánh nhìn giận dữ, tỏ vẻ khó chịu.

Cậu ấy đến đây vào một ngày hè tươi mát. Bọn họ nói với cậu rằng bố mẹ không cần cậu nữa cho nên mới vứt cậu ở nơi này. Cậu bé ấy đến được tầm bốn năm rồi, đối với việc nhìn thái độ của lão già kia mà sống đã rành như cơm bữa. Nhưng mà tức nước thì sẽ vỡ bờ và cái nhìn này chính là thể hiện cho sự khi dễ của một đứa nhóc dành cho lão.

Hắn ta đón nhận sự khinh thường như được châm thêm dầu vào lửa chạy như bay đến phía cậu bé ấy. Bàn tay to lớn thô kệch nắm tóc cậu kéo mạnh đầu ra đằng sau cảnh cáo.

- Mày còn dám trừng mắt nhìn tao như thế à? Có tin là tao cho một cái tát không?

Cậu bé ấy một chút cũng không chút run rẩy. Ánh mắt dần trở nên cương quyết, chống đối đến cùng. Kết quả ai cũng đoán được. Cậu nhóc cứng đầu ấy đón lấy một bạt tay từ tên mập kia. Đầu óc cậu quay cuồng, ngã lăn đất. Tay dứt khoát lau vệt máu đọng lại trên khoé miệng. Bên má phải bỏng rát. Phải mất một lúc mới có thể định thần lại mà chống người ngồi dậy.

- Ba à, bọn con sai rồi, bọn con sẽ làm việc chăm chỉ. Ba đừng đánh em ấy nữa.

Đứa trẻ lớn nhất thấy tình hình không ổn đứng ra can ngăn. Đối với loại người như lão ta chỉ cần hạ mình cầu xin một chút hắn ta sẽ mềm lòng mà cho uống nước. Còn thái độ như vừa rồi thì nhốt ngoài chuồng đã là quá nhân từ rồi đấy. Cậu bé ấy quỳ xuống, hai tay xoa vào nhau vô cùng khẩn khiết cầu xin.

- Triết Hạn à, mau...xin lỗi ba đi. Ba sẽ nhân từ mà tha lỗi cho em.

Triết Hạn vẫn duy trì thái độ như cũ, mặt không đổi sắc. Lại càng không có ý định làm dịu tình hình. Điều này dường như chọc đến giới hạn của ông ta. Mặc kệ lời van xin của những đứa trẻ kia, nắm tóc Triết Hạn một đường lôi thẳng vào phòng đóng cửa lại dùng roi da đánh đập không thương tiếc. Mỗi lần đòn roi quật xuống là một lần chửi rủa.

- Vì mày cứng đầu không nghe lời cho nên mới bị bỏ rơi đấy. Là tao đã cưu mang mày. Lẽ ra mày nên cảm thấy biết ơn mà ngoan ngoãn làm việc đi chứ. Tại sao mày dám tỏ thái độ hỗn láo với tao hả??

Cậu ấy bị đánh đến tưởng như nhìn thấy mặt tổ tiên luôn. Ấy vậy mà không hề rơi một giọt nước mắt hay mở miệng kêu đau. Việc này càng khiến hắn hung hăng vung roi hơn.

Vết thương trên trán do lần trước cậu ấy lỡ tay đánh đổ chồng sách trong phòng ông ta vừa mới lành thì lần này đã rách ra chảy máu. Mặt bị đánh đến sưng tấy, đau rát. Khoé miệng cũng vì thương mà không mở nổi miệng ăn uống. Chân tay bọc xương cũng không khá hơn là bao, vết thương mới đè lên vết thương cũ, bầm tím rỉ máu.

Cậu ấy bị nhốt trong căn phòng tối xập xệ. Xung quanh là côn trùng. Trông đáng thương vô cùng.

Cũng chính vào đêm ấy, cậu nhóc bảy tuổi chưa từng biết yêu thương là gì đã quyết tâm bỏ trốn khỏi nơi ngục tù này. Tự giải thoát cho bản thân.

Nơi này trước đây vốn được gọi là ngôi nhà Hi Vọng. Lớp sơn xanh trời cùng hình ảnh nhân đạo bao phủ bên ngoài đã nói lên cái tên của nó. Đây vốn từng được coi là ngôi nhà tình thương đã cứu rỗi cuộc đời của những đứa trẻ mồ côi vô tội. Trong đó có Triết Hạn. Chủ nhân trước đây là một người vô cùng tốt tính lại đôn hậu. Nhưng khi ông ấy qua đời, ngôi nhà này liền rơi vào tay đứa con trai thất nghiệp của ông ta. Tên khốn ấy là một kẻ vô lại còn nghiện rượu nặng. Đám trẻ con nơi này đã không biết bao nhiêu lần bị hắn bạo hành. Nhẹ thì là bỏ đói, còn nặng thì là nhốt vào cái chuồng chó đã bỏ đi từ lâu. Nhốt bọn trẻ ở đấy suốt một đêm. Có những đứa lớn hơn thì được đem đến nơi khác thực hiện các hành vi phạm pháp. Số tiền tài trợ mà nhà trẻ nhận được cũng bị hắn lấy đi không ít đổ vào việc cá cược may rủi của bản thân. Cho nên ngôi nhà từng là tổ ấm chứa đựng kí ức tuổi thơ của bao đứa trẻ nay đã trở thành một nhà giam không hơn không kém.

Triết Hạn một thân mang vết thương nứt toác, bụng đói meo. Trong đêm tối quyết định chạy trốn khỏi nơi đây. Cậu ấy không biết mình phải chạy đi đâu, sẽ về đâu. Chỉ có thể theo cảm tính chạy về phía trước nơi có ánh sáng mập mờ.

Tuyết trắng cũng bắt đầu rơi rồi.

Triết Hạn băng qua những dãy nhà mang ánh đèn ấm áp xua đi cái lạnh giá của đêm đông. Toàn thân không còn sức lực, vết thương cũng vì lạnh buốt mà không còn cảm thấy đau. Đôi chân chần vì chạy dưới cái lạnh buốt mà cứng đờ, mất cảm giác.

Cuối cùng cậu ấy mất sức gục xuống nền đất lạnh. Trước khi mất đi ý thức trong đầu vẫn luôn khao khát một mái ấm cho bản thân. Cậu ấy hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa cũng không cảm nhận được gì nữa.

Cứ tưởng rằng cuộc đời của mình sẽ chấm dứt tại đây nhưng ông trời vẫn yêu thương Triết Hạn một lần nữa cứu rỗi cậu.

Khi Triết Hạn tỉnh dậy đã hoàn toàn mất đi khái niệm về thời gian. Cậu chỉ biết bản thân được nằm trên một chiếc giường êm ái, ấm áp. Cánh tay đau nhói quấn băng truyền nước. Cổ họng khô khốc. Ánh đèn cam điều chỉnh nhẹ nhàng.

Đây là thiên đường sao?

Một thân ảnh cao gầy nhẹ bước vào phòng kiểm tra nhiệt độ. Bên ngoài trời tuyết vẫn rơi trắng xoá. Gió đập mạnh vào cửa kính như muốn cướp lấy đứa trẻ ở bên trong. Cậu ấy thu mình lại chùm chăn che kín người, né tránh bàn tay mềm mại muốn đặt lên trán kiểm tra nhiệt độ của cậu.

Trẻ con khi gặp người lạ đều muốn gồng mình đề phòng. Mà đối với một đứa trẻ trải qua nhiều chuyện như Triết Hạn lại càng phải đề phòng.

Đối phương vẫn kiên nhẫn chờ Triết Hạn mở lòng cho phép mới dám đặt tay lên trán cậu. Hơi ấm hoà cùng hương thơm truyền qua đầu mũi chạm đến nơi sâu nhất trong lòng. Đầu nhỏ mê man nhìn thấy một khoảng kí ức nào đó mình đã đánh mất. Bàn tay thon dài nắm chặt lấy tay cậu truyền hơi ấm.

Triết Hạn đỡ sốt hơn rồi. Đôi mắt nâu trầm nhoè đi vì nước mắt, không biết là do sốt hay do cậu ấy nhớ mẹ. Nhưng lần đầu tiên cảm nhận được hơi ấm ấy cậu đã xúc động vùi mặt vào gối bật khóc.

Qua mấy hôm, cơ thể Triết Hạn đã trở nên tốt hơn một chút, đã có thể ngồi dậy. Thân hình gầy ruộc hốc hác. Chân tay ngày ngày được bôi thuốc và băng bó vết thương cẩn thận. Người phụ nữ đẩy cửa từ tốn bước vào, mỉm cười hiền lên tiếng.

- Em dậy rồi sao? Đêm hôm kia chị thấy em nằm bất tỉnh trước cổng nhà chị cho nên mới đem em vào nhà chăm sóc. Chị không đưa em đến bệnh viện được cho nên đã mời bác sĩ đến kiểm tra. Thật may, nhóc không có bị gãy xương, chỉ bị thương ngoài da. Ba mẹ của em hay là em đến từ đâu? Chị đưa em về.

Triết Hạn nhìn chằm chằm cô ấy không hề chớp mắt cũng không muốn mở miệng nói chuyện. Cô không vội, đợi cậu ấy thích nghi một chút. Thấy cậu bé lắc đầu.

-Em không có ba mẹ sao?

Cậu bé gật đầu chắc nịch, trong đáy mắt hiện lên vài tia tủi thân.

- Xin...xin lỗi em, chị không nên hỏi điều này. Vậy nhà em ở đâu, đợi khi nào em khoẻ lại, chúng ta về nhà em được không?

Trương Triết Hạn nghe vậy liền hốt hoảng, ánh mắt khẩn cầu, lắc đầu lia lịa. Bàn tay nhỏ bé bắt đầu run lên nắm chặt tay cô gái ấy. Cậu ấy không muốn quay trở về đó nữa.

Ban đầu Mẫn Nhi cho rằng cậu bé ấy bị bắt nạt nên mới bị thương. Nhưng nhìn sắc mặt này của cậu có lẽ mọi chuyện không có đơn giản như vậy. Trương Mẫn Nhi gấp rút ôm lấy đứa bé vào lòng vỗ về an ủi.

- Chị biết rồi, chị biết rồi. Chúng ta không về đó nữa. Chúng ta sống cùng nhau có được không?

Đứa bé lần đầu tiên cảm nhận tình thương. Giọt nước mắt không tự chủ rơi ra, vùi đầu nhỏ vào lòng Mẫn Nhi. Bàn tay nhỏ siết chặt không muốn buông.

- Mẹ! Mẹ ơi! Nhìn nè, Hạn Hạn vẽ mẹ có đẹp không?

Cậu bé vui vẻ giơ lên bức tranh mình vừa mới vẽ. Những nét bút nguệch ngoạc vẫn nhìn ra hình một cô gái cùng một đứa trẻ dưới một mái nhà nhỏ. Ánh mặt trời rực rỡ tươi sáng.

Triết Hạn ở lại đây mới được có một tháng mà người đã tròn lên không ít. Cậu ấy vô cùng dễ nuôi lại được Mẫn Nhi chăm sóc rất tốt. Cô ấy cho cậu đi kiểm tra sức khoẻ và được đi học. Dù có hơi muộn một chút nhưng Triết Hạn rất ham học, tiếp thu kiến thức nhanh lắm. Cậu bé không hề đánh mất đi nét ngây ngô của mình.

- Tiểu Hạn, chị đã bảo em bao nhiêu lần là đừng có gọi chị là mẹ rồi mà.

- Nhưng cô giáo đều dạy rằng ai nuôi dưỡng chúng ta lớn thì đều được gọi là mẹ a.

- Thằng nhóc này thật là!

Mẫn Nhi nhìn thấy gương mặt ngây ngô chu mỏ lên nói lý không khỏi thở dài. Cô đưa tay xoa đầu thằng nhóc.

Từ sau ngày hôm đó cậu nhóc liên tục gọi cô là mẹ, còn rất bám người nữa. Ngày ngày đi theo sau cô, được cô dạy học, nghe cô kể chuyện trước khi đi ngủ giống như bao đứa trẻ khác. Mẫn Nhi sau khi có Triết Hạn đến bên cạnh đã nỗi buồn đã vơi đi rất nhiều. Cô không còn nhớ về anh hay có thời gian nghĩ đến việc làm tổn thương bản thân nữa.

Mặc dù điều kiện kinh tế có hơi eo hẹp một chút nhưng may sao nó vẫn đủ lo cho cuộc sống của cô và nhóc con này. Mặc kệ đi, chị hay mẹ gì cũng được, muốn gọi sao thì gọi.

Về sau Triết Hạn vẫn giữ nguyên tên và đổi thành họ Trương của mẹ lớn lên trở thành một Trương Triết Hạn mạnh mẽ và kiên cường giống như cô ấy.
_________________________
Mình định để cp phụ là Bác Chiến☺️ mọi người thấy có ổn không🤔 cho tui xin ý kiến đi🥺🥺

המשך קריאה

You'll Also Like

581K 13K 40
In wich a one night stand turns out to be a lot more than that.
1M 54.7K 35
It's the 2nd season of " My Heaven's Flower " The most thrilling love triangle story in which Mohammad Abdullah ( Jeon Junghoon's ) daughter Mishel...
871K 40.4K 61
Taehyung is appointed as a personal slave of Jungkook the true blood alpha prince of blue moon kingdom. Taehyung is an omega and the former prince...
17.1K 2.2K 17
~~မချစ်မနှစ်သက်ကြပဲ အသိုင်းအဝိုင်းအလိုကျ လက်ထပ်လိုက်ရတဲ့ သူတို့နှစ်ယောက် ~~ _တစ်ခုခုမှားယွင်းလိုအပ်ခံသည်ရှိသော် စာရေးသူလိုအပ်ချက်သာဖြစ်သည်။ SD. Augus...