[Bách Hợp Tiểu Thuyết][Trung...

By i_love_SNSD

8K 102 8

More

[Bách Hợp Tiểu Thuyết][Trung Thiên] Công Chúa Ái Nữ Dong [DONE]

8K 102 8
By i_love_SNSD

Công Chúa Ái Nữ Dong

(Bộ 1)

Tác giả: Bổn Điểu Tiên Phi

 Thể Loại: Ehh...hình như là ngọt văn, hiện đại, vườn trường...

 Translator: QT ca ca

 Editor: gautrucyinyin

Văn Án:

Cái tựa nói lên tất cả rồi đấy. Đây là một câu chuyện tình nhẹ nhàng và ngọt ngào về một nàng công chúa xinh đẹp và người hầu của nàng...(chậc..nghe sến súa sao ấy nhể)

Chân thành cảm ơn Khắc huynh đã có công edit Thụy Mỹ Nhân và gián tiếp (or trực tiếp) PR về Bổn Điểu với mọi người (trong đó có mình).

Đây là món quà nhỏ của mình gửi đến mọi người nhân dịp năm mới. Mong mọi người sẽ thích và tiếp tục ủng hộ cho sbox BH của tụi mình.

 Chúc tất cả mọi người năm mới dzui dzẻ!!!

Chương Thứ Nhất

Mùa xuân, trong sân trường nở rất nhiều hoa anh đào, cứ như vậy bị gió nhẹ nhàng thổi bay đi, rơi đầy trên bả vai người đi đường. Mang theo sắc thái mờ ảo khiến người khác cảm thấy như ở trong những câu chuyện đồng thoại. Cả vườn trường đều đắm chìm trong hương vị ngọt ngào thanh nhã. Liền giống như cái tên Anh Hoa học viện giống nhau, đều làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc.

 Dưới táng cây anh đào, Diệp Nại thủy chung đều là cau mày, nói không rõ trên gương mặt thanh tú kia, đến tột cùng là đau thương, hay là im lặng. Trong nháy mắt gió thổi qua, Diệp Nại ngẩng đầu, có một cánh hoa anh đào rơi trên gò má nàng, như là họa sĩ trong lúc vô tình điểm nhẹ lên trên bức tranh, nhẹ nhàng ôn nhu. Ánh mắt của nàng ở trong nháy mắt đột nhiên trở nên có chút nhu hòa, trên khuôn mặt với hai hàng mi vẫn đang cau lại quải ra một cái tươi cười thản nhiên. Sau đó, cuối cùng quay sang, đối với nam hài vẻ mặt khẩn trương trước mặt nói:”Nếu ngươi gặp được nàng, ngươi sẽ không hội tái thích ta….”

 Nam hài đột nhiên kích động kêu lớn lên:”Sẽ không! Ta vĩnh viễn đều sẽ thích Diệp Nại!! Cho nên thỉnh ngươi cùng ta kết giao!”

 Gió, đột nhiên trở nên rất lớn, hàng loạt những bông hoa anh đào phiêu tán trong gió. Trong sân trường dần dần trở nên ầm ĩ. Sau đó, không biết là ai, đột nhiên hô một tiếng

 “Công chúa đến đây!”

 Nam hài rõ ràng phát hiện, vẻ mặt Diệp Nại ở một khắc kia rất khó coi, thản nhiên tươi cười biến mất, vẻ mặt trở nên rối rắm, thống khổ, rồi lại mang theo bất đắc dĩ mà ngươi vĩnh viễn vô pháp lí giải, thậm chí còn có một chút…..vui mừng. Nhưng là, lúc nam hài còn chưa kịp lí giải, nàng lại rất nhanh nở nụ cười, đó là một loại tươi cười thực thê lương, thê lương đến khó có thể nói rõ, thê lương đến mức, làm cho người ta cảm thấy được, ngay cả những cây anh đào chung quanh, đều là lạnh như băng. “Ta phải đi, nếu không nàng sẽ lại sinh khí.” Nàng nói.

 “Diệp Nại? Ngươi chờ một chút, vẫn chưa nói xong…” Thân thủ đi bắt lấy tay nàng, nhưng không thể bắt được. Nam sinh lo lắng hướng tới chỗ Diệp Nại chạy tới mà đuổi theo. Sau đó, bị vây quanh ở giữa đám người, nam hài rốt cuộc nhìn thấy, người mà Diệp Nại nhắc đến ----- công chúa học viện – Tang Linh.

 Mái tóc dài đen nhánh bay nhẹ nhàng trong gió, nụ cười hoàn mỹ, đồng phục thật dài, khuôn mặt yêu mị tinh xảo. Thấy được công chúa một khắc kia, nam hài đột nhiên mặt đỏ lên, trái tim bắt đầu không ngừng loạn nhịp, hắn dùng tay đè xuống vị trí nơi trái tim, nghĩ muốn xác định mình còn tồn tại trên thế giới này, ngơ ngác nhìn thân hình công chúa. Nguyên lai, công chúa học viện, thật là giống như mọi người nói, xinh đẹp động lòng người.

 Đột nhiên, hắn phát hiện công chúa chính nhìn về phía hắn, sau đó, càng làm cho trái tim nam hài đập không thôi chính là, công chúa hướng tới chỗ hắn, nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp quyến rũ.

 Nam hài trong nháy mắt đó, trong óc của hắn chỉ có duy nhất một cái ý tưởng: vô luận là dùng bất cứ thủ đoạn gì, đê tiện cũng được, đều muốn phải đem nàng giữ lại bên cạnh mình. Cho dù bảo hắn vứt bỏ toàn bộ thế giới, cũng không có vấn đề gì.

 “Làm sao vậy?” Phát hiện nam hài có chút kì quái, Diệp Nại có hơi lo lắng nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi. Nam hài cũng xoay người lảng tránh ánh mắt của nàng, nhìn về một phía, không nói gì.

 Diệp Nại hướng về phía nam hài đang nhìn lại, nụ cười của Tang Linh ở trong đám người phá lệ chói mắt. Sau một thời gian rất ngắn, Diệp Nại hạ thấp ánh mắt, sau đó, ở trên mặt nàng quải ra một nụ cười như hiểu rõ hết thảy ”Là như vậy a, ngươi cũng đã gặp nàng a…”

 “Ta…” Nam hài nghẹn đỏ mặt, lại không biết phải nói cái gì. “Nếu ngươi gặp được nàng, ngươi sẽ không hội tái thích ta…” Nguyên lai, nàng là có ý tứ này sao?? Nhưng chính mình rõ ràng cam đoan, vẫn sẽ thích nữ sinh ở trước mặt. Nhưng hiện giờ, không cách nào làm được.

 “Đúng, thực xin lỗi…”

 “Không sao” Thanh âm nhu hòa trước sau như một. Giống như những cây anh đào xinh đẹp nở hoa ở bốn phía. Diệp Nại bắt đầu nở nụ cười, nụ cười trên mặt sáng lạn đến chói mắt, nàng lắc đầu, dùng ngữ khí bình thản ôn hoàn nói:”Ta cũng đã quen rồi.”

 Tang Linh ở trong đám người nở nụ cười hoàn mỹ đột nhiên hướng bên này vươn tay, dường như ở bên này, hướng ai kêu gọi, nụ cười trên mặt vẫn như trước, phong hoa tuyệt đại. Nam hài vừa mừng vừa sợ, đây quả thực là một chuyện khó mà tin được. Nàng là gọi hắn sao? Nàng là gọi hắn sao!! Hắn bước chân, chuẩn bị hướng chỗ công chúa đi đến, lại nghe thấy Diệp Nại trầm thấp thanh âm nói:”Nàng đang gọi ta, thực xin lỗi, ta phỉa đi.”

 “Ngươi, ngươi đang nói bậy cái….” Nam hài còn chưa kịp nói xong liền kinh ngạc nhìn Diệp Nại thẳng tắp hướng trong đám người mà đi. Mà hắn, lại cái gì cũng không có làm, cái gì cũng không có nói. Cái kia tươi cười, không phải công chúa dành cho hắn sao? Vì cái gì? Không phải?

 “Công chúa” Như trước cúi đầu, Diệp Nại đi đến bên cạnh công chúa, hèn mọn đứng ở trước mặt nàng, chịu đựng những ánh mắt khác thường trong đám người truyền đến. Tang Linh chỉ tà mị nhìn Diệp nại mỉm cười, cái gì cũng không nói, không lâu sau, nàng hướng Diệp Nại vươn chân trái.

 Mọi người vây quanh các nàng đều lấy một vẻ mặt như sắp xem kịch vui nhìn Diệp Nại, cùng đợi chuyện kế tiếp mà bọn họ có thể đón được. Sau đó, bọn họ thấy Diệp Nại cái gì cũng không nói quỳ xuống trước mặt công chúa, tự động vì công chúa buộc lại dây giày đã bị súc. Chính là động tác này, mỗi ngày mỗi ngày, đều ở trong Anh Hoa học viện trình diễn, chưa bao giờ từng dừng lại. Trong đám người lập tức có người bắt đầu nghị luận.

 “Quả nhiên là như vậy, thật là một hình ảnh phi thường xứng đôi a.’

 “Diệp Nại vẫn là như vậy không biết xấu hổ đi theo sát phía sau công chúa a!”

 “Giống như một con chó nhỏ a.” 

 “Ngay cả quần áo mặc đều là của công chúa, đều là công chúa ban cho.”

 “Chán ghét! Chính cô ta bộ không có quần áo mặc sao? Ngay cả quần áo cũng mua không nổi a.”

 “Nếu ta là công chúa, ta nhất định sẽ cảm thấy phi thường thống khổ.”

 “Thật sự là cái nữ nhân không biết xấu hổ a.”

 Chết lặng, chuyện như vậy, phát sinh đích thực nhiều lắm, cho nên không cần phản kháng. Cho dù phản kháng, cũng không có tác dụng, không có ý nghĩa. Không nên nghe, không nên nhìn, không cần lo lắng, chỉ có như vậy, mới sẽ không khổ sở.

 “Mặt trước cặp sách của ngươi” Tiếng nói của Tang Linh như quỷ mị vang lên ở trên đỉnh đầu của Diệp Nại. Mỹ nhân khẽ nở nụ cười:”Ngươi là khi nào thì mua về?”

 Lại phải tới sao? Lại phải xảy ra sao? Chuyện như vậy, chuyện đáng sợ như vậy….

 Sợ hãi nghĩ muốn lui về phía sau, rồi lại không thể không trả lời vấn đề của đối phương, thân thể run rẩy, nhỏ giong mà hèn mọn hồi đáp:”Hôm qua, ngày hôm qua….Khi về nhà, ở ven đường nhìn thấy, bởi vì thực thích….Cho nên liền mua về.”

 “Chính là làm sao bây giờ? Ta tựa hồ thực thích nó, cái vật nhỏ ở trên cặp ngươi.”

 Diệp Nại như trước quỳ trên mặt đất, như trước không có ngẩng đầu, chính là như cũ dùng thanh âm có điểm run rẩy kia hồi đáp:”Thứ này không đáng giá gì, nếu công chúa thật sự thích, ta sẽ mua rất nhiều cho ngươi….”

 “Chính là ta nghĩ hiện tại muốn, hơn nữa là cái ở trên cặp của ngươi….Diệp Nại, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?”

 Cơ hồ lo lắng cũng vô ích, Diệp Nại liền tháo xuống vật nhỏ ở trên cặp, cung kính nâng tới trước mặt công chúa, nhỏ bé hèn mọn nói:” Nếu như, nếu công chúa thích, xin mời nhận lấy nó, ta thật sự rất muốn, rất muốn đưa vật nhỏ này tặng cho công chúa. Thỉnh công chúa nhận lấy nó.” Bởi vì rất thích, cho nên mới có thể mua về, lại luôn không thể không như vậy một lần lại một lần chắp tay tặng cho người ta, không cam lòng, nhưng cũng là không thể tránh được.

 “A…Ta cũng không muốn nợ ngươi cái gì.” Công chúa tùy ý đem vật trang trí ở trên cặp mình tháo xuống, ném xuống đất. Nàng tiếp nhận vật nhỏ trên tay Diệp Nại, khẽ cười:”Diệp Nại. Ngươi giống như lại có bạn trai rồi đó, thật tốt a…”

 Đám người đã muốn nghênh ngang mà đi, chỉ có Diệp Nại như trước quỳ ở nơi đó, không có đứng dậy. Dưới táng cây anh đào cao lớn, nàng vẫn đều cúi đầu, sau một thời gian rất dài rất dài, mới nghe được nàng thì thào nói:”Nếu công chúa lại đúng lúc thích thượng nam hài mà ta thích, liền đem đi đi, dù sao…Hắn đã muốn không hề thích ta...”

 Nguyên bản còn nắm chặt hai tay đột nhiên thả lỏng. Diệp Nại không nói thêm nữa, ngoan ngoạn hướng nơi mà Tang Linh đi tới đi theo. Cuộc sống như thế, khi nào thì mới có thể chấm dứt? Khi nào thì mới có điềm dừng? Ngươi thích quần áo ta mặc, sau đó trao đổi, tựa như hiện tại giống nhau, ta không thể không nhận. Ngươi thích bạn trai của ta, sau đó liền cướp đi, ta cũng không nề hà. Chỉ cần là ta thích thứ gì, đến cuối cùng, đều bị ngươi cướp đi, mà ta lại chỉ có thể như vậy đứng nhìn…. Những ngày như vậy, khi nào thì mới có thể chấm dứt? Khi nào thì, ta mới có thể thoát khỏi chiếc lồng mà ngươi đã dựng nên cho ta.

Chương Thứ Hai

Cây anh đào đã muốn bắt đầu héo tàn, mùa xuân lặng lẽ đến, lại lặng lẽ đi, trên cây anh đào lại mọc lên nhiều lá non, xanh nhạt xanh nhạt, sự vật nên đổi mới, đều lặng yên không một tiếng động mà thay đổi, chỉ có cuộc sống lại không có thay đổi gì.

 Không cần quay đầu Diệp Nại cũng có thể biết, công chúa ngồi ở bên cạnh lại nhìn mình, lại muốn cái gì đâu? Lại Vừa muốn từ trên người của nàng lấy đi cái gì nữa? Trên người của nàng, toàn bộ đều là công chúa trao đổi mà có, đã muốn không còn có đồ đạc gì thuộc về mình. Mỗi một lần đều là như vậy, bạn trai của nàng, luôn nhìn thấy công chúa không đến một ngày, tất cả đều bị liền tất cả đều bị đoạt đi rồi, mỗi một lần đều là như vậy, tại sao chứ? Vì cái gì phải đối xử với nàng như vậy? Nàng làm sai cái gì sao? Cũng bởi vì mình là người hầu của nàng sao? Bởi vì người nhà nàng đều là người hầu của nhà công chúa sao? Cho nên liền phải như vậy đối đãi nàng sao? Chính là, ngay cả như vậy, nàng cũng có danh dự của bản thân a! Như vậy... Thật sự... Hơi quá đáng... Chịu không nổi, nàng chịu không nổi, cứu cứu nàng! Ai có thể tới cứu cứu nàng! 

 Một hòn giấy cứ như vậy lăn đến trước mặt Diệp Nại, bên trong là chữ viết thanh tú của công chúa.

 [ Ta đã nói rồi, chỉ cần là đồ vật của ngươi, ta đều phải đoạt lấy, đều phải thuộc về ta. Cho dù, ta một chút cũng không ham thích.]

 Cho dù một chút cũng không ham thích sao? Nếu không ham thích, kia tại sao phải làm như vậy? Làm như vậy, đến tột cùng đến tột cùng có cái gì lạc thú? Loại chuyện tình khiến cho người khác thống khổ, đến tột cùng có thể làm cho công chúa có cái gì lạc thú?

 "... Cái bạn trai mới của ngươi, thật sự là không thú vị a! Nếu ngươi vẫn muốn hắn, liền nhặt về đi. Ta từ bỏ."

 "..." Nhặt trở về? Vì cái gì? Vì cái gì phải đối xử với ta như vậy.... Thật sự rất muốn cứ như vậy mà khóc. Đến tột cùng muốn như thế nào tra tấn ta, ngươi mới có thể cao hứng, mới có thể cảm thấy thỏa mãn?

 "Ngươi hôm nay lại ăn cơm hộp sao? Cái thứ ghê tởm đó."

 Diệp Nại đột nhiên nắm chặt hai tay, thân thể cơ hồ đều đang run rẩy, chính là đến cuối cùng, nàng vẫn như trước cái gì đều không có nói. Mà là thản nhiên trả lời:

 "Đúng vậy, cơm trưa của công chúa đã muốn chuẩn bị tốt. Cần ta tránh đi chỗ khác sao?"

 Công chúa đột nhiên quay đầu đối Diệp Nại khuynh thành cười, một lát sau lại nói:"Không cần, hôm nay ta lại muốn cùng ngươi cùng nhau ăn cơm trưa."

 Lại muốn như thế nào nhục mạ ta? Ngươi lại muốn như thế nào nhục mạ tôi... Diệp Nại quay đầu, không nhìn tới công chúa mỹ lệ phi phàm ở bên cạnh, nhìn ngoài cửa sổ liên tục ngẩn người....

 Giờ cơm trưa, Tang Linh công chúa như trước là tiêu điểm của toàn bộ căn tin, chung quanh tự nhiên là ngồi đầy một đám nam sinh có dụng ý xấu. Đầu bếp riêng của công chúa đã đem cơm trưa bày ra trên bàn, chính là công chúa không có hứng thú động đến, chính là trực ngoắc ngoắc Diệp Nại đang đứng nhìn ở trước mặt.

 "Hộp cơm của ngươi hôm nay thực đơn điệu, Diệp di không có vật liệu sao? Không có vật liệu có thể bảo nhà bếp mua. Như vậy keo kiệt, thật sự là làm mất mặt Tang gia chúng ta, giống như chúng ta Tang gia khi dễ các ngươi vậy."

 Diệp Nại cười, mặt lộ vẻ khó xử:" Hôm nay mẹ không khỏe, cho nên cơm hộp là ta tự mình làm, ta không giỏi nấu ăn, đồ ăn đương nhiên không thế nào hảo."

 "Tự mình làm? Thật là chính ngươi tự tay làm sao?" Công chúa đột nhiên có chút thất thố lớn tiếng nói. Đưa tới không ít người ghé mắt.

 Diệp Nại đối với công chúa đột nhiên lộ ra biểu tình kinh ngạc không thôi hiển nhiên là rất khó lý giải, tự hỏi có phải hay không công chúa lại muốn nghĩ ra cái gì phương pháp nhục mạ nàng. Có điểm sợ hãi, vẫn luôn bị vây trong hoàn cảnh như vậy, thế cho nên nàng đối với phản ứng của công chúa đều phi thường nhạy cảm. Khả cho dù trong lòng là nghĩ như vậy, nhưng là, chính mình vẫn là cẩn thận trả lời:"Đúng vậy, đúng vậy."

 Bị công chúa như vậy nhìn chằm chằm, Diệp Nại có chút xấu hổ, muốn ăn hộp cơm của mình, nhưng lại cảm thấy được thực ngượng ngùng, tay đang cầm hộp cơm không biết nên làm cái gì...

 "Ta muốn ăn hộp cơm của ngươi."

 "????" Vẻ mặt hoàn toàn không biết là chuyện gì xảy ra, Diệp Nại giật mình nhìn Tang Linh. Công chúa rốt cục lần thứ hai lên tiếng:"Ta hôm nay muốn ăn một chút thức ăn bình dân. Cho nên muốn ăn cơm hộp ở trong tay ngươi. Không muốn cùng ta trao đổi sao?"

 "Không phải, nhưng ăn không ngon lắm, bởi vì tay nghề của ta không phải tốt lắm." Mặc dù là nói như vậy, nhưng Diệp Nại vẫn là đem hộp cơm đưa tới trước mặt công chúa...

 "Không sao cả, loại này thức ăn ta cũng không hy vọng nó ăn có bao nhiêu ngon. Ngươi đều chưa từng nếm qua thức ăn ngon phải không? Phần ăn của ta hôm nay liền thưởng cho ngươi ăn."

 Sau một thời gian dài yên tĩnh, Diệp Nại mới mở miệng nói:"... Tạ ơn... Tạ công chúa."

 "Thật khó ăn!"..."Ta đưa cho ngươi vật trang trí kia ngươi có mang theo trên người không?"

 "Có."

 "Vậy là tốt rồi."

 Trong phòng ăn dần dần có thanh âm bàn tán truyền đến

 "Thật sự là rất chán ghét. Ngay cả cơm đều phải ăn của công chúa sao?"

 "Đúng vậy a! Ta dám cược nàng nhất định cả đời này cũng không có nếm qua cơm trưa thịnh soạn như vậy."

 "Ta cũng đoán như vậy, công chúa cũng thật là, vì cái gì lại đối nàng tốt như vậy? Cái gì đều cho nàng, thật làm cho người ta nhìn thấy đều mất hứng."

 "Các ngươi biết không? Bạn trai lần này của nàng cũng thích công chúa a."

 "Kia cũng khó trách, nếu bảo ta chọn, ta cũng nhất định sẽ chọn công chúa a! Ai sẽ thích người như nàng a!"

 Đột nhiên, Diệp Nại cảm thấy được, thức ăn vừa đưa lên miệng, chua xót đến độ khó có thể nuốt xuống.... Thượng đế, chẳng lẽ ta vĩnh viễn cũng không thể sao? Không thể chấm dứt cuộc sống như thế này....

Chương Thứ Ba

Tin tức như thế nào truyền đi, Diệp Nại cũng không rõ ràng lắm, chính là ở thật lâu về sau, Diệp Nại mới dần dần phát hiện, người cùng mình thổ lộ càng ngày càng nhiều, chính là mỗi một người đều là như vậy, người từng cùng chính mình thổ lộ, cuối cùng đều trở thành bạn trai của công chúa, rốt cục, cho dù là Diệp Nại, cũng sẽ minh bạch, người cùng chính mình thổ lộ, chẳng qua là xem mình như một cái thủ đoạn để tiếp cận công chúa mà thôi. Khi nào thì bắt đầu, cũng không biết đến tột cùng là ai biết, chỉ cần cùng Diệp Nại kết giao, liền có thể được công chúa chú ý.

 Sau đó, Diệp Nại không còn tin tưởng bất luận kẻ nào, nguyên bản nên là như vậy, chỉ một người, cứ như vậy đơn độc, không tin ai, cũng không bị ai tin tưởng, cứ như vậy là tốt rồi, chỉ có một mình, thì tại sao còn muốn giãy dụa? Đến cuối cùng, chẳng qua là tự rước lấy nhục thôi.

 "Diệp Nại, thỉnh ngươi cùng ta kết giao đi." Đây là người thứ mấy rồi? Chính Diệp Nại cũng nhớ không rõ, một lần lại một lần lặp lại, vĩnh viễn đều là cùng một cái kết cục, vĩnh viễn không thay đổi. Chính là, lúc này đây, cũng không biết là vì cái gì, có lẽ là bản năng, Diệp Nại không hề nghĩ muốn như vậy, cho dù kết quả chỉ là một truyện cười cũng tốt...

 Dựa vào cái gì vận mệnh của mình phải là cái dạng này? Dựa vào cái gì chính mình phải trở thành bàn đạp cho các ngươi?

 "Ngươi muốn cùng công chúa kết giao sao? Nếu là như vậy, vậy tại sao không tự mình đi tìm nàng? Ngươi làm như vậy không biết là hội nhàm chán sao? Không biết là như vậy thực vô sỉ sao "Nhìn thẳng người trước mặt, thật là một cái rất tuấn tú nam sinh.

 "Ta... Dù sao chính là giả vờ giả vịt mà thôi, giúp đỡ ta, ta có thể cho ngươi thù lao tương ừng, ngươi không phải thích tiền sao? Ngươi nói, muốn bao nhiêu tiền? "

 "Tiền? Ngươi cho là Ngươi cho là mọi người đều là ngươi sao? Chẳng qua là con chó nhỏ bên người công chúa mà thôi, cũng có tư cách có tư cách nói như vậy!!"

 "Cho dù ta là con chó nhỏ!! Cho dù ta hèn mọn, nghèo kiết xác, cũng đều so với các ngươi này đó tự cho ăn chơi trác táng là đúng tốt hơn nghìn lần!!! Ta cho ngươi biết!!! Ngươi cũng không cần nằm mơ!!! Công chúa ai cũng sẽ không thích, ai cũng sẽ không!!! Các ngươi, ai cũng không chiếm được tình yêu của công chúa!"

 Vào thời điểm cánh hoa anh đào cuối cùng rơi xuống, Diệp Nại rốt cục chạy trốn, chạy khỏi công chúa, khỏi trường học, chạy khỏi cái xa hoa biệt viện vẫn đang giam cầm nàng, chạy khỏi cái thế giới nơi có công chúa. Mà ngày hôm đó, không có bất luận kẻ nào giúp công chúa cột lại dây giày, cũng không có bất luận kẻ nào cho nàng ăn hộp cơm giản dị kia, cũng không có bất luận kẻ nào hèn mọn cấp công chúa đưa trà dâng nước. Không phải không ai nguyện ý làm như vậy, chỉ là bởi vì công chúa luôn bướng bỉnh, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần, cũng không muốn nhận bất luận thứ gì kẻ khác đưa. Ngày hôm đó, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy công chúa, một lần đều không có mỉm cười.

 "Công chúa. "

 "Diệp Nại... Còn không có tới sao?" Trong lòng luôn có một loại cảm giác, này bị tất cả mọi người tất cả mọi người khinh thường đích người hầu, này luôn bị nàng khi dễ đích người hầu, giống như vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại. Chính là... Làm sao bây giờ? Nàng không muốn a, không muốn làm cho nàng rời đi a, nếu có thể, nàng thầm nghĩ làm cho nàng ở lại bên cạnh mình mà thôi...

 "Đúng vậy... Bản gia báo rằng sáng sớm đã đến trường, nhưng là vẫn đều không có đến trường học, cũng vẫn đều không có trở về."

 "Ta muốn đi tìm nàng." Đứng dậy, lại đạp trúng dây giày, suýt nữa té ngã.

 "Công chúa??!!" Quản gia lo lắng gọi, phù trợ công chúa, nghĩ muốn ngồi xổm xuống giúp nàng cột giày. Nhưng là công chúa lại lui ra phía sau vài, vẻ mặt kinh hoảng nói:"Không cần, cứ như vậy thì tốt rồi." Trừ bỏ người đó, nàng không muốn làm cho để cho bất luận kẻ nào chạm vào mình, trừ bỏ là do người đó làm, nàng cũng không muốn ăn bất cứ thứ gì, trừ bỏ người đó, nàng không muốn nhìn người khác liếc mắt một cái, chính là, người đó lại cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hay. Ngay cả mình thích nàng, nàng cũng cái gì cũng không biết. Mặc kệ làm như thế nào, nàng đều giống nhau cái gì cũng không biết!

 "Cơm trưa đã muốn chuẩn bị tốt, công chúa. Muốn đi ăn sao?"

 "Hôm nay không ăn, về nhà đi."

 Bất luận là trong nhà cũng vậy, trường học cũng vậy, đều không có bóng dáng của Diệp Nại, dù tìm như thế nào, cũng đều tìm không thấy. Sau đó, cứ như vậy điên cuồng tìm kiếm, ba ngày sau, công chúa rốt cục ngã bệnh...

 "Công chúa, uống thuốc đi." Người hầu canh giữ ở ngoài cửa, các nàng cho tới bây giờ cũng không dám tiến vào phòng của công chúa, công chúa cũng cho tới bây giờ cũng không cho các nàng tiến vào. Đến tột cùng là vì cái gì, ai cũng không biết....

 "Không uống, ta muốn ăn cơm hộp."... Mau trở lại đi, mau trở lại đi, cho dù ta như thế này, ngươi đều không muốn trở về sao? Đều không muốn trở về nhìn tôi liếc mắt một cái sao? Diệp Nại! Ngươi nhẫn tâm như vậy sao? Ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy sao?

 Ngoài cửa, sau một thời gian ngắn im lặng, rốt cục nghe được quản gia không vội không chậm thanh âm, hắn trầm ổn nói:"Công chúa, tìm được Diệp Nại rồi."

 Vẫn như trước như vậy xinh đẹp, làm cho Diệp Nại cảm thấy không cam lòng chính là, tuy rằng chỉ mặc một kiện áo ngủ mỏng, tuy rằng cái gì xinh đẹp quần áo cũng không có mặc, tuy rằng khuôn mặt nàng hiện tại tiều tụy đến mức làm cho người ta khó có thể tin được, nhưng là Tang Linh công chúa ở trước mặt, vẫn như trước đẹp đến làm cho nàng không mở mắt ra được, không cam lòng, thật là không cam lòng, thượng đế đem tất cả những gì tốt đẹp nhất hết thảy đều cho nàng, lại không muốn bố thí cho mình một chút ít.

 Ngay tại một cái buổi chiều dương quang minh mị, Diệp Nại cho tới bây giờ cũng chưa từng khóc rơi lệ, cúi đầu, cẩn thận không cho người khác phát hiện nước mắt của mình, Nàng cùng mẹ vất vả như vậy, sống một cuộc sống hèn mọn như vậy, thượng đế ngay cả lòng tự tôn của các nàng cũng muốn từ trên người của nàng cướp đoạt đi, vì cái gì? Lại không công bằng như vậy?

 "Diệp Nại..." Công chúa vẫn là phát hiện nước mắt của nàng, sợ hãi không biết làm sao. Đừng khóc a! Như thế nào đều được, đừng khóc a!!

 Diệp Nại rốt cục vẫn ngẩng đầu lên, nàng thê lương mỉm cười:"Nghe nói công chúa muốn ăn cơm hộp, thứ này làm rất đơn giản, cho nên đầu bếp ngược lại sẽ không chuẩn bi. Nếu có thể, hay là ta có thể giúp công chúa làm."

 "Ta rất đói bụng, nghĩ muốn ăn nhiều một chút."

 "Hảo."

 Nhìn Diệp Nại đem cơm nắm thành viên tròn, đem đồ ăn sắp xếp một chút, nếu có thể, nàng nghĩ muốn vẫn như vậy nhìn, vẫn như vậy nhìn mãi.

 Ngươi không có phát hiện sao? Ngươi thật không có phát hiện sao? Ta chỉ muốn....Ta...Ta chỉ muốn....

 "Chỉ cần là đồ của ngươi, ta đều muốn đoạt lấy."

 Đúng vậy! Ta muốn cướp chúng về, thật là rất muốn như vậy, những thứ thuộc về ngươi a! Cho nên ta mới vội vả như vậy. Nghĩ muốn trao đổi, cũng muốn nhìn thấy ngươi mang theo vật mà ta đưa cho ngươi! Chính là, ngươi cái gì cũng không biết, tại sao chứ? Tại sao ngươi cái gì cũng không biết?! Ta hận ngươi! Hận ngươi cứ như vậy cái gì cũng không biết! Hận ngươi! Rồi lại thật yêu ngươi! Khó có thể kiểm soát, khó có thể thở được, nhưng lại không thể không thương ngươi...

 Lại nghe thấy câu nói ấy, nói như vậy, là vì cái gì? Vì cái gì lại nói như vậy? Chính mình cũng không ghét công chúa, chính là, vì cái gì công chúa lại đối xử với mình như vậy? Vì cái gì? Vì cái gì?

 "Ăn ngon không?"

 Tang Linh ngẩng đầu, nhìn Diệp Nại, cẩn thận gật gật đầu, cái gì cũng không có nói.

 Cái dạng này, có một chút hèn mọn, có một chút giống chính mình, chính là, Diệp Nại nhưng lại không biết vì cái gì, có một chút khổ sở, một góc của trái tim, giống như trong nháy mắt này, bị thất lạc. Không phải như vậy, công chúa trước mặt không phải như vậy hèn mọn nhìn mình, nàng phải cao ngạo, phải khinh thường, không phải là như vậy." Ngươi không cần như vậy, ngươi là công chúa, vì cái gì phải đối với ta như vậy?? Vì cái gì hiện tại lại giống có điểm hèn mọn đối đãi ta?"

 Tang Linh nhẹ giọng đáp:"Bởi vì ta cảm giác ngươi phải rời khỏi ta, chỉ cần có thể cho ngươi không ly khai, ta nguyện ý như vậy."

 "Bởi vì trên người của ta, còn có thứ ngươi nghĩ muốn lấy đi sao?"

 Lời nói thật sự làm tổn thương công chúa, nàng ngẩng đầu hỏi:"Cái gì?"

 "Chỉ cần là đồ vật của ta, ngươi đều muốn, không phải sao? Còn có cái gì nữa? Còn có thứ gì ngươi nghĩ muốn lấy đi nữa?... Đáng tiếc ta cho là mình đã muốn cái gì đều không có, ngươi còn có cái gì có thể lấy đi chứ?... Đúng rồi, ta còn có một cái mạng, công chúa, ngươi có muốn không? Nếu ngươi cũng nói muốn, ta liền mời ngươi đem đi đi. Thế nào? Ta tặng cho ngươi, ngươi không cần trao đổi." Khuôn mặt Diệp Nại, vào lúc ấy, trở nên có chút dữ tợn...

 "Diệp Nại." Công chúa thương tâm che kín lồng ngực của mình, cứ như vậy nhìn nàng...

 Diệp Nại đã muốn sắp phát điên thét lên:"Ngươi tới lấy a! Lấy đi a! Còn có cái gì ngươi muốn nữa?? Cũng tới lấy đi!! Dù sao... Dù sao... Dù sao, ta cũng đã muốn cái gì đều không có. Cái gì đều không có..."

 Không biết là khi nào thì công chúa chạy tới trước mặt Diệp Nại, nàng nhìn khuôn mặt của Diệp Nại, vẻ mặt mê ly nhìn nàng, sau đó, công chúa dùng một thanh âm gần như si mê nói:"Ngươi đem chính ngươi cho ta đi! Được không? Trừ bỏ ta, ngươi không cần nhìn bất luận kẻ nào, không cần thích bất luận kẻ nào, được không? Mười mấy năm nay, đó mới là thứ mà ta muốn có nhất! Ta cũng đem mình cho ngươi, ngươi nhận được không? Đem ngươi cho ta! Đem ngươi cho ta đi!!"

 Diệp Nại đột nhiên mở to hai mắt, trong nháy mắt đó, nàng cảm giác được, môi của công chúa dừng ở trên môi của mình, thật ấm áp thật ấm áp, sau đó, công chúa rất nhanh đem đầu lưỡi của nàng tham vào trong miệng mình, hai tay vòng qua cổ mình, đem mình đặt ở trên ghế, khó có thể nhúc nhích. Diệp Nại cảm thấy khó có thể hô hấp, đại não của nàng không thể làm ra bất cứ phản ứng nào, chỉ cứ như vậy tiếp nhận. Sau đó, ở thật lâu về sau, nụ hôn của công chúa chậm rãi trượt, nhẹ nhàng dừng ở trên xương quai xanh của Diệp Nại, in lại dấu vết, rồi lại tiếp tục trượt xuống.

 Diệp Nại bắt đầu run rẩy không ngừng, nàng sợ hãi, thật sự thực sợ hãi, tiếp theo còn có thể có sự tình gì phát sinh? Còn sẽ như thế nào? Đồng tử của nàng không ngừng co rút lại"...Mẹ...mẹ... Cứu ta.. Van cầu ngươi cứu cứu ta... Tôi rất sợ, thật sự rất sợ hãi...." Nàng bắt đầu không ngừng khóc, cũng vô pháp dừng lại.

 Nước mắt không ngừng rơi xuống rốt cục làm cho công chúa đình chỉ thân hôn, nàng ly khai Diệp Nại, bi thương nói:"Cùng ta cùng một chỗ thật sự như vậy kinh khủng sao? Vì cái gì? Bởi vì ta là nữ sinh sao? Cho nên mới cảm thấy ghê tởm sao? Chính là ta còn có biện pháp nào chứ? Ta cũng vô pháp thay đổi chuyện như vậy a! Ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ? Ta từ lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu ngươi a!! Nhiều năm như vậy ngồi cùng bàn là ngẫu nhiên sao? Bởi vì ta muốn cùng ngươi cùng một chỗ a!! Cho nên mới lấy thân phận người đầu tư cùng hiệu trưởng yêu cầu a. Bởi vì ta muốn cùng ngươi cùng một chỗ a! Bởi vì ta trên thế giới này, chỉ có thể nhìn ngươi a. Ngươi không biết sao? Thật sự không biết sao? Diệp Nại... Ta yêu ngươi.... Ngươi nhận ta, được không? Ngươi nhận ta! Nhận ta ta đi!!" Của nàng hôn bắt đầu trượt, tay nàng bắt đầu lần xuống quần áo Diệp Nại.

 "... Không... Không cần... Không.... Không cần...Mẹ..."

 Vì cái gì lại có vẻ mặt thống khổ như vậy? Tâm thật đau, thật sự đau quá, vì cái gì lại như vậy sợ hãi? "Diệp Nại." Tuy rằng trước kia vẫn đau, nhưng hôm nay thật sự, đặc biệt đau. "Ta cái gì cũng có thể cho ngươi, chính là, ta có thể đưa cho ngươi, ngươi lại cái gì cũng không muốn..."

 Cuối cùng, công chúa vẫn là như cũ, cái gì cũng không có làm, nàng tiêu sái vào phòng, sau đó, vô luận ai đi gọi, đều không có trở ra.

 Mà Diệp Nại chật vật đứng lên, chật vật trốn ra phòng khách, không có tiến vào...

 Qua một thời gian rất lâu, toàn bộ bản gia đều bắt đầu hoảng sợ, nhưng lại biết rất rõ công chúa tính tình, cho nên ai cũng không dám đi gõ cửa phòng công chúa. Diệp di cũng thực lo lắng, cả ngày đều lộ vẻ u buồn.

 "Tiểu Nại, ngươi đi xem công chúa đi, bình thường các ngươi hay gần gũi, có lẽ hiện tại công chúa hội muốn gặp ngươi." Rốt cục có một ngày, nàng như vậy đối với Diệp Nại nói.

 "Mẹ, công chúa không có chuyện gì đâu, rất nhanh có thể tốt thôi, ta không muốn đi..."

 "Nếu có thể vẫn là đi xem đi, công chúa giúp chúng ta chiếu cố không ít, năm đó bản gia chắc là không thể thu lưu chúng ta, nhờ có công chúa, chúng ta mới có thể lại ở lại chỗ này. Học phí mấy năm nay của ngươi, cũng là công chúa giúp ngươi chi trả, cho nên..."

 "Chính là ta không muốn đi, mẹ, cầu ngươi, đừng bắt ta đi, ta còn không muốn nhớ tới, ta còn rất sợ hãi..."

 "Diệp Nại..."

 "Mẹ, ta đáp ứng ngươi, chờ ta chọn thời điểm thích hợp, ta nhất định sẽ đi."

 "Thực xin lỗi, Tiếu Nại, mẹ không ép ngươi..."

 Buổi chiều, Diệp Nại vào phòng bếp, làm tốt cơm hộp, sau đó đi vào phòng công chúa. Bởi vì là hạ nhân thấp kém trong mắt công chúa, cho nên Diệp Nại cho tới bây giờ đều không có tiến vào phòng công chúa, lúc này đây là Diệp Nại lần đầu tiên đi vào, hơn nữa không có nhận sự đồng ý của bất luận kẻ nào. Trong phòng này, đến tột cùng có những thứ gì? Vì cái gì nàng cho tới bây giờ cũng không cho bất luận kẻ nào đi vào? Thà rằng tự mình dọn dẹp phòng, cũng không để cho người khác đi vào. Nàng thực muốn biết. Hơn nữa, có lẽ làm cho công chúa sinh khí, sẽ đuổi mình đi, chính mình sẽ không phải đau khổ như vậy, có lẽ, vẫn là rời khỏi thế giới của công chúa, mới là đối với các nàng mà nói là kết cục tốt nhất.

Chương Thứ Tư

Toàn bộ trong phòng nơi nơi đều là ảnh chụp của mình, đủ loại kiểu dáng đều có, vui vẻ có buồn phiền có, mặc đồng phục, không mặc đồng phục, tràn đầy toàn bộ căn phòng. Điều này làm cho Diệp Nại sợ tới mức không thể mở miệng, chỉ có thể cứ như vậy ngơ ngác đứng ở trong phòng công chúa, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm. Sau đó, Diệp Nại cũng nhìn thấy, được chỉnh tề đặt ở trên giá sách, tất cả đều là các loại đồ vật này nọ nàng từ nhỏ đến lớn bị công chúa cướp đi. Hiện tại Diệp Nại mới chính thức phát hiện, nguyên lai nói cái gì"Chính ta cũng không thích, chính là không muốn nhìn thấy ngươi có được mà thôi" tất cả đều là gạt người. Nhiều thứ như vậy, nàng cho tới bây giờ, đều không có vứt bỏ...

 Vật nhỏ bị lấy đi không lâu trước đây, hiện tại đang nằm ở đầu giường, im lặng nhìn mình mỉm cười.

 "Vì cái gì...Lại làm như vậy?" Đột nhiên nàng bật khóc, nước mắt không ngừng rơi, nhưng không biết là vì cái gì...

 "Bởi vì muốn, bởi vì yêu ngươi, vẫn yêu suốt mười mấy năm." Tang Linh công chúa trên giường bệnh chậm rãi đứng lên, nâng gương mặt tái nhợt, đối với Diệp Nại suy yếu mỉm cười:"Ngươi rốt cục cũng đến đây sao? Ta vẫn đều ở chờ ngươi."

 Diệp Nại quay đầu:"Đúng vậy, mẹ bảo ta tới, ngươi hai ngày nay đều không có ăn cái gì, ngươi thật sự muốn chết sao?...Ta làm cơm hộp, có muốn ăn hay không?"

 "Ân!"

 "..."

 "Diệp Nại, ta thích ngươi."

 "....Ta biết, ngươi không cần tái nói với ta."

 Cả phòng đều là ảnh chụp, có mới trước đây, cũng có hiện tại, nguyên lai, nàng thế nhưng chụp nhiều như vậy.

 "Thứ bảy... Ta sẽ đi, cùng bạn trai tương lai của ta đi. Về sau, sẽ không có người đoạt bạn trai của ngươi... Chính là, Diệp Nại, ngươi phải cẩn thận a! Nhất định phải tìm một người thật tình yêu ngươi, bởi vì trên thế giới kẻ lừa đảo nhiều lắm, ngươi sẽ dễ bị tổn thương. Nếu vẫn tìm không thấy. Ít nhất có thể tìm ta đây như vật thay thế, chỉ cần ngươi muốn gặp ta, ta bất cứ lúc nào cũng đến, nếu ngươi không cảm thấy chán ghét." Cơm nước xong, công chúa hướng Diệp Nại suy yếu tươi cười.

 "Ngươi không cần nói như vậy, công chúa vĩnh viễn đều là công chúa, công chúa đối Diệp Nại nói chuyện vĩnh viễn cũng không cần hèn mọn như vậy. Diệp Nại cũng vĩnh viễn đều là người hầu của công chúa. Cho dù ngươi như vậy đối đãi ta, ta vẫn không trách ngươi, cũng sẽ vĩnh viễn không trách ngươi, chính là... Không thể nhận, chuyện như vậy, ta không thể nhận." Thu hồi hộp cơm, Diệp Nại đầu cũng không từng quay lại đi tới cửa, lúc tới cửa phòng, nàng nghe thấy thanh âm của thanh âm, có điểm bi thương, đau lòng làm cho người ta có điểm muốn ôm nàng:"Thứ bảy ngươi đừng tới, nếu không, ta sẽ không muốn đi... Ta sẽ lại thương tổn ngươi, chỉ cần ta nhìn thấy ngươi, ta liền không thể đi được. Cho nên, không cần cho ta hy vọng, nếu như ngươi đã không thích ta." Nếu ngươi thật sự thả ta đi, vì cái gì phải khóc thành cái dạng này như vậy? Ngươi khóc thành cái dạng này, làm cho ta làm sao bây giờ? Ta phải làm sao bây giờ?

 Ca sát! Cửa phòng bị gắt gao đóng lại. Ngoài cửa, Diệp Nại có điểm suy yếu tựa vào trên tường. Đi rồi, công chúa phải đi rồi, nguyện vọng của nàng sẽ được thực hiện, nàng có thể thoát khỏi thế giới của công chúa, chính là vì cái gì? Chính mình ngược lại càng muốn khóc? Vì cái gì? Cảm thấy được hết thảy chung quanh, đều trống rỗng?

 Cây anh đào đã bắt đầu ra lá, nguyên lai hoa anh đào đã muốn đều héo tàn, đã không còn màu hồng xinh đẹp, còn lại chỉ là một màu xanh biếc. Mùa hè, rất nhanh sẽ đến...

 Phòng của Diệp Nại và mẹ là do công chúa chỉ định, bởi vì là phòng hai người ở, cho nên liền so với phòng người hầu bình thường lớn hơn rất nhiều, bên trong trang trí cũng đều phi thường tốt, trước kia nàng cho rằng, công chúa là muốn mượn điều này nhục nhã mình mới làm như vậy, đột nhiên biết được ý nghĩa chân thật của công chúa, cảm giác liền hoàn toàn thay đổi, ý nghĩa cũng cùng trước kia khác hoàn toàn.

 Làm như vậy, cũng là bởi vì thích mình sao? Cấp mẹ cùng nàng đãi ngộ tốt nhất, rõ ràng trong mắt bản gia là đám người thấp kém, nhưng có thể cùng công chúa cùng nhau ăn cơm, những điều này là do bởi vì thích mình sao? Thích sao? Thích sao? Hai nữ sinh, làm sao có thể ở cùng nhau? Làm sao có thể đâu? Biết rất rõ ràng không có khả năng cùng một chỗ, nhưng vẫn thích sao?

 "Tiểu Nại, như thế nào còn không ngủ? Hiện tại buổi tối bên ngoài vẫn là rất lạnh, đem cửa sổ đóng lại đi." Diệp di vừa sửa sang lại giường vừa nói.

 Diệp Nại quay đầu, thật lâu sau, nàng rốt cục hỏi:"Mẹ, năm đó bản gia rõ ràng là không đồng ý thu lưu chúng ta,... Vì cái gì lúc sau lại đồng ý thu lưu chúng ta?"

 "Đó là do công chúa yêu cầu a, lúc ấy bản gia chỉ có công chúa một cái người thừa kế, thái độ của công chúa lại rất mãnh liệt, bản gia cũng sẽ đồng ý." Diệp di cười:"Bản gia là thực sủng ái công chúa, hơn nữa, dù sao bản gia cũng sẽ không để ý thu lưu thêm vài người."

 "Vì cái gì công chúa phải thu lưu chúng ta?" Bởi vì yêu ngươi a! Bởi vì vẫn yêu mười mấy năm... Vì cái gì? Những lời nói của công chúa luôn luôn tại bên tai nàng, không vứt bỏ được?

 "Cái kia liền không rõ ràng lắm, tóm lại, bây giờ có thể lưu lại cũng toàn dựa vào công chúa, cho nên, phải hảo hảo cảm tạ công chúa a."

 Là bởi vì thích sao? Là bởi vì thích sao? Nguyên do là bởi vì tại cái kia thời điểm, ngươi đã thích ta sao, công chúa?

 "Mẹ, nếu một người vẫn đều luôn thương tổn một người khác, chính là, đến cuối cùng, nàng lại đau thương nói cho đối phương, chính mình vẫn đều thích nàng, vẫn thích nàng mười mấy năm, cái loại này là thích sao? Là yêu sao? Cái loại này... Làm sao có thể Làm sao có thể gọi là tình yêu chứ?"...

 Diệp di trầm tư:"Có lẽ người kia chính là quá ngu ngốc, tìm không thấy phương pháp chính xác để yêu một người, nhưng là, kia cũng không thể thì phải là tình yêu a. Tựa như... Tựa như công chúa thích Tiểu Nại, Tiểu Nại cũng thích công chúa giống nhau, tuy rằng đó không giống như tình yêu, nhưng là, cũng là tình ý giống nhau.

 "Không! Không phải!" Diệp Nại đột nhiên hoảng sợ lên, nói năng lộn xộn:"Chúng ta không phải, ta, ta tuyệt đối không thích công chúa! Ta, ta làm sao có thể thích công chúa đâu? Ta, ta ghét nhất là công chúa."

 Diệp di lần thứ hai nở nụ cười:"Tiểu Nại nếu không thích công chúa, thì tại sao hội như vậy cưng chìu công chúa đâu? Kỳ thật có rất nhiều chuyện tình, Tiểu Nại vẫn là có thể cự tuyệt a. Chính là Tiểu Nại vẫn đều như vậy cưng chìu công chúa a, cho dù công chúa tái tùy hứng, Tiểu Nại không phải là cái gì đều không có nói sao?"

 Diệp Nại không nói gì. Này, tại sao lại như vậy?

 "Diệp di, ngươi đã ngủ chưa?" Ngoài cửa có người hầu nhẹ giọng hỏi

 "Còn không có, có chuyện gì không?"

 "Công chúa muốn ta đem hòm này giao cho Tiểu Nại, Tiếu Nại đã ngủ chưa?"

 Diệp di mở cửa:"Còn không có đâu, thật sự là cám ơn ngươi.". Người hầu cười mà không đáp.

 "Mở ra xem xem đi, hội là cái gì vậy?"

 Tràn đầy trong hòm, tất cả đều là ảnh chụp của Diệp Nại. Còn có rất nhiều ảnh chụp thật lâu trước đây, khi đó chính mình, còn là một tiểu hài tử đâu... Công chúa, ngươi đem ảnh chụp của ta tất cả đều trả lại đây sao? Vì cái gì? Không phải nói thích ta sao? Ngươi... Hiện tại lại không thích sao?

 "Này đó ảnh chụp, là khi nào thì chụp vậy?" Lúc ấy chính mình còn nhỏ như vậy, có đến bản bổn gia sao? Chính mình đã muốn không có ấn tượng gì. Chính là, ảnh chụp, lại ở tại chỗ công chúa...

 "Chính là bức ảnh này!" Diệp di cao hứng cầm lấy một tấm ảnh, nở nụ cười:"Lúc ấy công chúa còn rất nhỏ, hình như là học lớp ba? Lôi kéo ta ồn ào đòi cho bằng được, gặp ta không cho liền ngay tại một bên không ngừng khóc, khi đó ta là lần đầu tiên nhìn thấy công chúa khóc đâu, làm ta giật cả mình, nhịn không được liền cho nàng."

 Diệp Nại cầm lấy ảnh chụp:" Thật vậy sao?" Nguyên lai, cái kia thời điểm, ngươi cũng đã thích ta... Chính là, ta đối với ngươi như thế nào? Mẹ nói... Ta đối với ngươi, là thích sao? Phải không? Hay là không phải?

 "Tiểu Nại? Ngươi như thế nào khóc?"

 "Ta...Ta không biết, gần đây luôn rất kỳ quái, luôn muốn khóc, chính là muốn khóc, mẹ, ta nghĩ ta là đầu óc có bệnh, như thế nào đều muốn khóc đâu? Ta bị bệnh, thật sự bị bệnh mà!!! Ô----ta không khóc----mẹ, ta thật sự không khóc----" Nước mắt, chỉ là không ngừng được. Này đến tột cùng, lại là vì cái gì đâu?

 "Nói như vậy, thật sự là kỳ quái a... Công chúa nếu thích như vậy, thì tại sao muốn đem tất cả đều trả lại cho ngươi? Hiện tại đã muốn không hề thích sao?"

 Hiện tại đã muốn không hề thích sao? Không hề thích? Nguyên lai ngươi đã muốn không hề thích sao?

 Nước mắt rốt cục mãnh liệt làm cho Diệp Nại khó có thể chịu được,"oa!" một tiếng liền ghé vào trên giường không ngừng khóc...

 Sáng sớm, Diệp Nại nhìn cây anh đào đã hoàn toàn héo tàn ngoài cửa sổ, nhẹ giọng:"Mẹ, ta nghĩ, ta là có điểm thích công chúa, ta nghĩ, ta có thể thử thích nàng một chút."

 Diệp di cười:"Kia về sau công chúa đi rồi, phải thường xuyên liên hệ a... Đúng rồi, hình như công chúa ngày mai phải đi rồi? Thời gian trôi qua thật là nhanh..."

 "Ân." Hiện tại, ta nên làm cái gì bây giờ? Công chúa, ngươi muốn cho ta đi tìm ngươi sao? Ngay cả khi ta nói như vậy, ngươi còn muốn ta đi tìm ngươi sao? Hay là, ta nên che kín cái lổ tai, nhắm mắt lại, làm như sự tình gì cũng không có phát sinh mặc cho ngươi rời đi? Chính là, ngươi đi rồi, có lẽ, trên cái thế giới này, ta cũng không thể tìm thấy một người khác, hội như vậy ngốc nghếch thích Diệp Nại.. Thích một Diệp Nại tầm thường như vậy.

 Dưới tàng cây anh đào trong vườn trường, nam hài đối Diệp Nại nói:"Diệp Nại, ta thích ngươi, cùng công chúa không có quan hệ gì."

 Diệp Nại trên mặt từ đầu đến cuối đều không có biểu tình gì, đối với lời nói của nam hài cũng nhắm mắt làm ngơ, chính là nói nhỏ:"Hôm nay, là thứ bảy rồi..."

 "Diệp Nại, ta thích ngươi, thỉnh ngươi cùng ta kết giao."

 Diệp Nại ngẩng đầu, lộ ra nụ cười châm chọc:"Thích? Nói cho ta biết, ngươi sẽ thích ta bao nhiêu? Bao lâu? Ngươi hội toàn bộ thế giới chỉ nhìn đến một mình ta sao? Ngươi sẽ thích ta mười mấy năm, cho dù ta cho tới bây giờ cũng không biết cũng không có vấn đề gì sao?"

 "Diệp Nại."

 "Ngươi không có khả năng, trên thế giới trừ bỏ nàng, có lẽ đã muốn không có ai lại làm như vậy, sẽ vì một Diệp Nại tầm thường làm như vậy. Tuy rằng, nàng ngay cả cái phương pháp chính xác cũng sẽ không sử dụng... Cho nên, thứ bảy... Thực xin lỗi, ta có chuyện quan trọng phải đi, nếu không đi, cái gì cũng sẽ không còn, ta liền thật sự muốn khóc." Nếu ta xuất hiện, ngươi sẽ không thể đi, vậy ngươi sẽ không phải đi. Nếu có thể, còn có thể như vậy vì Diệp Nại, ta liền tin tưởng ngươi, cho nên, xin ngươi không cần lừa gạt ta, xin ngươi không cần tái thương tổn ta. Tuy rằng, ta còn không có nghĩ bây giờ phải làm cái gì mới tốt đâu, nhưng là, rất muốn nhìn thấy ngươi, rất muốn đi thử xem, thử đi thích ngươi...

 Cây anh đào của bản gia cũng héo tàn, không còn lại một đóa tàn hoa, trước cửa công chúa vẫn là như trước xinh đẹp phi thường. Nam sinh anh tuấn đối công chúa nói:"Công chúa, xin ngươi mỉm cười đi, ngươi nếu mỉm cười, toàn bộ cây anh đào trên thế giới đều nở vì ngươi." Dưới tàng cây anh đào, nam hài cứ như vậy nắm tay công chúa.

 "Chính là, đã muốn không còn lý do để mỉm cười, ta không cười nổi, có lẽ, về sau, ta cũng sẽ không tái mỉm cười..." Thật sự, sẽ không tìm đến ta sao? Thật sự sẽ không sao? Cho dù ta xinh đẹp, ưu tú, ngươi vẫn sẽ không thích ta sao? Cũng bởi vì ta là nữ sinh sao? Ngươi, thật không công bằng... Mau tới đi~~ mau tới đi~~ Diệp Nại, ngươi nếu đến, ta liền ở lại.

 "..." Công chúa ngẩng đầu lên, xuất thần nhìn một chỗ, sau đó là thật lâu yên tĩnh, ánh mắt của nàng say mê , lại ôn nhu làm cho người ta khó có thể nói rõ.

 Nam sinh bên người nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn địa phương nơi công chúa nhìn, cái kia địa phương, có một nữ sinh vóc dáng không cao, nàng không phải thực đẹp, không phải thực quyến rũ, không phải thực thanh tú, cũng không phải thực đáng yêu, nhưng thật ấm áp, ấm áp đến có thể cấp bất luận kẻ nào hạnh phúc. Cuối cùng, nam sinh nghe thấy được công chúa thấp giọng gọi:"Diệp Nại."

 "Ngươi có thể hay không không cần đi?"

 "..."

 "Ngươi có thể hay không không cần thích hắn?"

 "..."

 Ngươi có thể hay không thích ta?"

 "..."

 "Ngươi có thể hay không cấp ta cơ hội để lựa chọn một lần nữa? Công chúa tôn kính xinh đẹp."

 Sau đó, mọi người đều nhìn thấy, trên mặt công chúa, đột nhiên quải một nụ cười phi thường phi thường xinh đẹp, nàng công chúa từng có được nụ cười xinh đẹp nhất trên thế giới, rốt cục lại trở về....

 Sau đó, nàng hướng tới nơi Diệp Nại đứng, theo thói quen vươn tay, giống như mỗi ngày vẫn làm.

 Đợi cho Diệp Nại một lần nữa tới gần, công chúa đột nhiên đem nàng ôm vào trong lòng ngực. Nàng kỳ thật, ở mỗi một lần vươn tay, đều muốn như vậy ôm nàng:"Không cần cơ hội lựa chọn, bởi vì, ta vẫn đều không có đình chỉ yêu ngươi."

 Ở thật lâu về sau, ở trong lòng ngực công chúa, Diệp Nại nở nụ cười, vươn tay ôm công chúa:"Thực xin lỗi... Cho ngươi chờ lâu như vậy, nhưng là, hiện tại bắt đầu, ta nghĩ ta sẽ đi thử thích ngươi, Tang Linh."

Phiên Ngoại

Lễ Tình Nhân

 "Hôm nay là lễ tình nhân Trung Quốc a." Công chúa sáng sớm ngay tại bên tai Diệp Nại không ngừng nói, Diệp Nại có một chút điểm không thể hiểu được, quay đầu đối công chúa nói:"Ta không có thích lễ tình nhân." Ngụ ý là, ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không nhận lễ vật lễ tình nhân. Sau đó, Diệp Nại lại nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lễ tình nhân, không phải nữ sinh tặng lễ vật cấp nam sinh sao??

 Cảm thấy được dụng ý của công chúa đại khái không phải việc này, Diệp Nại thật lâu sau lại bồi thêm một câu:"Ta sẽ không tặng lễ vật cấp bất luận kẻ nào."

 "Ai..... Không tặng lễ vật sao??? Vì cái gì Diệp Nại không tặng lễ vật???"

 ?? Diệp Nại thật là buồn bực?? Công chúa chẳng lẽ cũng không phải ý tứ này sao?? Chẳng lẽ công chúa là muốn chính mình phải tặng lễ vật cấp nam sinh khác sao?? Ngẫm lại lại cảm thấy được không phải là như vậy, vì thế càng thêm khẳng định nói:"Thật sự sẽ không, công chúa cũng không hy vọng ta tặng lễ vật cấp nam sinh khác phải không??"

 Công chúa ngữ khí mãnh liệt nói:"Đó là đương nhiên a!! Diệp Nại chẳng lẽ hội hy vọng ta tặng lễ vật cấp nam sinh khác sao??"

 Công chúa tặng lễ vật cấp nam sinh khác sao?? Ngẫm lại cũng là chuyện không có thể a!!! Bất quá... Diệp Nại vẫn là còn thật sự suy nghĩ, nếu là vấn đề công chúa nói ra, nàng đương nhiên là phải hảo hảo ngẫm lại... Nếu thật sự phát sinh chuyện như vậy, chính mình sẽ như thế nào đâu???

 Thật lâu sau, Diệp Nại nghiêm túc hồi đáp:"Nếu công chúa thật sự làm như vậy, ta sẽ không ngăn cản, bởi vì công chúa nhất định là thật sự phi thường thích nam sinh này mới có thể làm như vậy, chính là, ta nghĩ ta sẽ khóc, ta thật sự hội khóc, công chúa, cho nên, cho dù công chúa thật sự tặng lễ vật cấp nam sinh khác, cũng ngàn vạn lần đừng cho Diệp Nại biết."

 Công chúa cười rất đắc ý:"Thật sự a?? Kia Diệp Nại bây giờ là thật sự rất thích ta a!!!"

 "Ân!!! Ta nghĩ đúng vậy."

 Hình như là thật không ngờ Diệp Nại hội như vậy thẳng thắn, công chúa thế nhưng hội thực không được tự nhiên đỏ mặt lên. Thanh âm rầu rĩ nói:"Cái kia... Vẫn là nhanh đi đến trường đi..."

 "Hảo!!" Từ khi biết được tâm ý công chúa, liền phát hiện công chúa đột nhiên liền thay đổi rất nhiều, đối với mình tốt đến độ làm cho mình cảm giác được có chút không được tự nhiên...

 "Chờ một chút." Vào lúc lên xe, Diệp Nại cúi người, giúp công chúa cột lại dây giày:"Về sau không cần như vậy bất cẩn, dây giày bị tuột, kỳ thật là chuyện rất nguy hiểm a."

 "Diệp Nại!!!" Công chúa đột nhiên cứ như vậy kêu tên Diệp Nại. "Ân??" Diệp Nại ngẩng đầu, sau đó, môi công chúa cứ như vậy nhẹ nhàng dừng ở trên môi của nàng. Diệp Nại có một chút mê hoặc, nhưng vẫn là thực im lặng tiếp nhận.

 "Ta yêu ngươi."

 Diệp Nại cười:"Ta biết a!!!"

 Hôm nay là lễ tình nhân, tâm tình công chúa vẫn là không thế nào tốt, vẫn đều ngẩn người, một bộ biểu tình như đang có điều suy nghĩ, còn không ngừng phạm sai lầm, tựa như hiện tại...

 Diệp Nại có chút nhíu mày:"Làm sao vậy??? Tại sao lại làm đổ nước nóng, sẽ làm chính mình bị phỏng đó. Nếu bị thương sẽ không tốt."

 Công chúa nỉ non:"Diệp Nại."

 "Ân ~~~"

 "Ngươi yêu ta sao??? Ngươi hội quan tâm ta sao??"

 "Đương nhiên a!!!"

 Như thế nào lại như vậy, một bộ ngơ ngác biểu tình a??? Thật sự liền một chút cũng không biết người khác suy nghĩ cái gì sao??? Sau đó, cứ như vậy nghĩ, công chúa rốt cục liền không cách nào nhịn được bạo phát:"Nếu như vậy!!! Ngươi như thế nào liền một chút cũng không biết ta suy nghĩ cái gì đâu??? Diệp Nại ngươi thật là ngốc tử mà!!! Thật sự là rất đáng ghét!!!" Sau đó cứ như vậy lại chạy trở về phòng của mình.

 Diệp Nại thật sự buồn bực, làm sao vậy??? Chính mình lại làm sai cái gì sao???

 "Ai nha!!! Trong phòng, công chúa hối hận đến khó có thể mở miệng:"Như thế nào cứ như vậy nói đáng ghét chứ??? Thật vất vả mới khiến cho nàng thích ta a!!! Nếu thật sự bị chán ghét khả làm sao bây giờ đâu??? Ai nha ai nha!!! Mình tại sao lại nói như vậy chứ!!! Chính là thực thực ngốc a!!! Ta chỉ muốn có socola thôi mà!!! Diệp Nại như thế nào sẽ không phát hiện a?"

 Diệp Nại mở cửa tiến vào:"Nguyên lai là nguyên nhân này a!! Ta còn tưởng rằng là ta lại làm sai sự tình gì rồi." Nàng cười thực sáng lạn, nàng có một chút điểm thẹn thùng đem socola trong tay đưa đến trên tay công chúa:"Bởi vì trước kia nhìn thấy ngươi cho tới bây giờ sẽ không ăn socola a, cho nên còn tưởng rằng ngươi thực không thích ăn đâu! Cũng không biết có nên tặng cho ngươi hay không, nếu sớm biết ta cũng không cần phải do dự như vậy."

 Người tức giận lập tức mở cờ trong bụng nở nụ cười:"Người khác đưa đương nhiên là không thích ăn, chính là Diệp Nại đưa liền không giống với a!!!"

 "Nga!!! Thiếu chút nữa đều đã quên a!!! Vẫn đều là ngươi đang nói đâu...Ta có chút ngượng ngùng.... Công chúa... Ta cũng vậy, cũng thực yêu ngươi." Sau khi nói xong câu đó, Diệp Nại có chút vụng về đem môi của mình đưa lên, miệng công chúa đều là hương vị socola của mình, tràn đầy ngọt ngào. Hương vị thật tốt.

 "Ngủ ngon, công chúa, phải đi ngủ sớm một chút a." Diệp Nại tiếp tục mỉm cười, xoay người còn muốn chạy, lại phát hiện tay mình bị công chúa gắt gao kéo lại. Nghi hoặc:"Làm sao vậy??? Còn có chuyện gì sao???"

 "Ngươi hôm nay lưu lại cùng ta cùng nhau ngủ, được không???"

 "??? Di?? Công chúa?" Trước kia chưa từng có cùng nhau ngủ a. Diệp Nại có điểm không thích ứng.

 "Ngươi đồng ý, được không???"

 "Ta không quen, bất quá công chúa nói muốn, ta liền lưu lại."

 Công chúa một phen đẩy Diệp Nại ngã xuống giường, ,mỉm cười:"Bởi vì vừa rồi Diệp Nại biểu hiện thật là thật tốt quá, cho nên ta hiện tại muốn hôn ngươi, nếu Diệp Nại thật sự yêu ta, liền đồng ý được không?"

 "Công chúa??!!" Có chút kinh ngạc.

 "Đồng ý không, Diệp Nại?"

 Diệp Nại có điểm đỏ mặt, nàng cúi đầu thật thấp thật thấp:"#....-----"

 "? Ngươi nói cái gì??? Ngươi đồng ý sao?? Ta thật sự muốn hôn ngươi nga."

 Diệp Nại ngẩng đầu:"Vậy nhanh lên a!!! Không cần chỉ nói mà cũng không làm a."

 "Diệp Nại... Ta yêu ngươi!!!"

 "..." Thanh âm trả lời bị một nụ hôn dài chặn lại. Thật lâu về sau, trong phòng công chúa phát ra một tiếng thét kinh hãi của Diệp Nại:"Công chúa, ngươi đang làm gì??!!!

 Sau đó là công chúa mỉm cười ngọt ngào trả lời:"Chúng ta đã muốn trưởng thành a, đã muốn có thể, nếu không làm, có thể sẽ chậm a ~~"

 "Ách??? Chính là... Nữ sinh cùng nữ sinh...Ta sẽ không..."

 "Ta là có thể a!!!"

 "Không, từ bỏ đi ~~~"

 "Hư, đừng làm ồn a ~~~~"

~~~Hoàn~~~

Continue Reading