Tàn tro || JonaDi fanfic

By littlegiant_alex

367 52 3

Liệu những điều tốt đẹp có sinh ra từ tro tàn? --- Ảnh bìa đã được sử dụng với sự cho phép của artist. More

𝓣𝓪̀𝓷 𝓽𝓻𝓸 / 𝓙𝓸𝓷𝓪𝓓𝓲𝓸 𝓯𝓪𝓷𝓯𝓲𝓬𝓽𝓲𝓸𝓷

367 52 3
By littlegiant_alex


Liệu những điều tốt đẹp có thể tái sinh từ tro tàn vĩnh cửu?

...

Dio Brando có thể là kẻ tàn độc nhất nhưng không ai nghĩ rằng một kẻ như hắn lại luôn oằn mình vật lộn với kí ức. Phải, hắn sống trong chính sự hoài niệm của mình dẫu ở đó chẳng có gì ngoài sự đau khổ. Nhưng ở đó có Jonathan – người hắn tôn trọng nhất. Hắn công nhận điều đó trước nhiều người nhưng đâu chỉ đơn giản có vậy, hắn biết tình cảm hắn dành cho Jonathan còn hơn cả sự tôn trọng.

Jonathan Joestar chỉ đơn giản là cái gai trong mắt mà hắn cần phải loại bỏ. Dio của quá khứ đã nghĩ thế, vậy mà ở hiện tại, Jonathan của ngày tháng xưa cũ lại giống như một nhân chứng sống cho mọi nỗ lực đứng đầu toàn nhân loại của hắn. Niên đại này, không ai biết, không ai hiểu rõ cái tên Dio Brando. Ở thời đại 100 năm sau, hắn cảm giác mình lạc lõng giữa muôn vàn khuôn mặt xa lạ. Rồi chẳng biết tự bao giờ hắn khao khát được có ai đó ở bên cạnh. Một ai đó nhớ đến hắn, một ai đó như Jonathan. Nhưng rồi hắn tự gạt bỏ đi sự ngu muội ấy, cho rằng tất cả những gì hắn cần là mục đích của hắn thành công và loại bỏ được gia tộc Joestar.

Hắn nhốt mình trong phòng với những suy nghĩ lạ lùng, nằm trên chiếc giường lạnh lẽo khiến hắn cảm thấy con tim mình cũng lạnh nhạt như vậy. Hắn tự nhủ điều đó là cần thiết. Biên niên sử mà hắn viết nên, khởi nguyên mới mà hắn sẽ mở ra, hắn biết khi bản thân đứng trên đỉnh cao của nhân loại thì khi đó hắn chỉ có một mình.

“Jonathan Joestar…”

Hắn lẩm bẩm một cái tên quen thuộc, hai tay ôm lấy thân mình, phần đáng lẽ thuộc về Jonathan. Hắn nhớ về thời niên thiếu, thứ mà chính hắn đã vứt sâu trong ngăn kéo của quá khứ, giờ đây rêu phong đã đóng dày đặt. Một thế kỉ trôi qua, hắn cũng không còn nhớ chính xác tên con chó yêu thích của Jonathan là gì.

“John à? Peter? Mark? À không… là Danny.”

Hắn tự ngẫm nếu ngày ấy không giết con chó đó thì có lẽ Jonathan đã không nhận ra tâm địa của hắn. Hoặc là thế hoặc đó chỉ là lời ngụy biện. Nếu ngày ấy hắn không giết Danny thì có lẽ cậu ta đã được hạnh phúc thêm bao ngày. Rồi như thể một cuốn phim cũ vừa được tua lại, một loạt những hình ảnh và khung cảnh quen thuộc hiện lên ngay trước mắt hắn. Hắn cảm thấy bản thân như thật sự ở đó. Mọi thứ “thật” đến kì lạ.

Hắn đang ở đó, một trận boxing trên một ngọn đồi vắng bóng người. Lũ trẻ con đang tung hô hắn như một võ sĩ thực thụ nhưng hắn cũng chẳng lấy làm tự hào. Một phần vì những kĩ năng đó hắn phải tự học để phòng vệ trước đám côn đồ trong khu ổ chuột, phần còn là lại là vì người tung hô là đám trẻ vắt mũi chưa sạch chứ không phải các tay lão làng trong làng đấu võ. Nhưng hắn đâu chỉ ở đây để làm trò hề cho bọn con nít, điều hắn muốn là tẩn cho Jonathan một trận. Chớp mắt một cái, khung cảnh đã chuyển sang lúc Jonathan mặt mũi tím bầm vì bại trận. Dio của một trăm năm sau không còn cười hả hê nữa mà chỉ nhẹ cong môi một nụ cười hài lòng. Hắn thật sự nhớ khuôn mặt thảm hại ấy của Jonathan.

Chuyến tàu về tuổi thơ lại tiếp tục lăn bánh, hắn cảm thấy mình ấu trĩ khi hôn Erina, sau đó lại còn vật nhau với Jonathan một trận nảy lửa.  Nói là để lấy hết tất cả những gì Jonathan có nhưng thực sự thì hắn đang ghen tị. Hắn không thích Erina. Hắn không thích sau tất cả mọi chuyện xảy ra, hắn lại là kẻ bị cho ra rìa. Người duy nhất mà Jonathan nhìn thấy trước mắt, người làm cậu ta ám ảnh trong cả giấc ngủ, người mà cậu ta hận đến tận xương tủy và chiếm lĩnh toàn bộ khối óc cậu ta phải là hắn, Dio Brando.

Trong chuỗi ngày tràn ngập bi thương của hắn, Jonathan chính là một niềm vui. Từ ngày bé hắn đã không biết vui vẻ cho đến khi gặp Jonathan, ít nhất hắn cũng tìm thấy được niềm vui trong việc bắt nạt cậu ta.

Thoáng một chốc, hắn đã có mặt trên con tàu mà Erina và Jonathan dùng để tận hưởng tuần trăng mật. Họ đã nên vợ nên chồng, vậy mà hắn, Dio, lại không ngừng ghen tị. Chiếc tàu đang đắm chìm trong biển lửa. Ngay cả khi ở giữa ranh giới sự sống và cái chết, cậu ta vẫn đối mặt với tử thần để bảo vệ Erina và triệt tiêu hắn. Dẫu cho lúc đó hắn không ngừng nài nỉ cậu ta đừng chết, rằng hắn sẽ giúp cậu ta bất tử và sống một cuộc sống an nhàn, trọn vẹn. Thế nhưng cậu ta vẫn kiên quyết giữ chặt hắn, mặc kệ biển lửa đang nhấn chìm mọi thứ. Kể cả khi mạng sống đã bị tước đi, đôi tay của Jonathan vẫn không muốn rời.

“Hắn ta chết rồi.” – Dio nhớ mình từng nói thế.

Cậu ta gục đầu xuống, mái tóc xanh màu biển rũ lòa xòa trước mắt hắn. Hốc mắt hắn cay cay, chắc chắn không phải do lửa. Đã từ lâu lắm rồi hắn không cảm nhận được những tác động bên ngoài, kể cả sự đau đớn. Từ khi hắn chối bỏ nhân tính để trở thành ma cà rồng. Nhưng giờ sống mũi cay xè, hắn thật sự tiếc thương cho sự ra đi của Jonathan Joestar. Hắn nhớ lại lúc mình rơi tự do ở tòa lâu đài, hắn đã thấy cậu ta vươn đôi tay như thể muốn giữ lấy hắn.Trong ánh mắt của cậu ta hiện lên một vẻ tiếc thương. Như vậy có nghĩa là Jonathan, cậu ta vẫn chưa thoát ra được những mảnh kí ức đẹp đẽ giờ đây đã vỡ tan hàng trăm mảnh trong suốt 7 năm qua. Hiện tại hắn cũng vậy, những gì đã qua đâu thể lấy lại. Hắn có thể ngưng được thời gian nhưng không thể ngưng được những giọt lệ hay khiến thời quay ngược lại. Hắn chỉ có thể ngưng đọng, tận hưởng thêm một chút ít ỏi của sự hạnh phúc.

Thoát ra khỏi mớ cảm xúc hỗn độn, hắn quay trở lại với thực tại. Một giọt nước mắt bất giác lăn dài trên má, di chuyển trên làn da trắng bệch. Hắn gạt phăng nó ngay lập tức khi nghe tiếng gõ cửa. Là Vanilla Ice. Sau khi trao cho tên tay sai sự bất tử, hắn lên dây cót tinh thần. Và sau đó, không có sau đó nữa. Tất cả những gì hắn còn nhớ là hắn đang cố giết Joseph và Jotaro nhưng sau đó lại chuốt lấy thất bại. Hắn đã có thể thắng nếu không quá ngạo mạn.

Trong giờ phút quyết định, Jotaro ngưng đọng thời gian, lật ngược tình thế. Tất cả những gì hắn gầy dựng đổ vỡ trong tích tắc. Hắn đã làm gì suốt thời gian qua? Từ thời thơ ấu cho đến hiện tại? Phải rồi. Hắn lớn lên trong sự nhục mạ, nỗi ô nhục không thể nào gột rửa từ trong tâm hồn. Hắn bị chính cha ruột đánh đập dã man, còn mẹ hắn – người thật sự yêu thương hắn, người hắn hứa sẽ bảo vệ suốt cuộc đời lại chết trong sự uất ức. Uất ức vì lão già khốn kiếp mà hắn gọi là cha. Tự ngậm đắng nuốt cay để kiếm tiền trong độ tuổi mà những đứa trẻ khác đều đang nằm trong vòng tay của cha mẹ, đã từng có một Dio thiếu tình thương như thế. Thế giới được nhìn từ lăng kính của hắn chỉ là một màn đêm luẩn quẩn không lối ra. Hắn không chết sau những đòn roi của cha nhưng lòng hắn thì đã. Hắn hứa sẽ đứng trên tất thảy nhân loại, thay đổi vận mệnh của mình và thay đổi cả thế giới. Vậy mà mọi nỗ lực của hắn giờ đây tan dần theo khói lửa, tan dần vào hư vô. Tất cả những mộng tưởng hão huyền ấy.

Giờ đây hắn đang sợ hãi. Hắn hiến dâng tất cả những gì hắn có cho mục đích của mình, thế mà hiện tại hắn phải tận mắt chứng kiến giấc mộng xưa hóa thành mây khói. Lần đầu tiên hắn cảm thấy mạng sống của con người thật mong manh và ngắn ngủi là lúc Jonathan lìa đời. Từ đó hắn lại muốn bất tử hơn bao giờ hết. Nhưng giờ hắn mới ngộ ra rằng bất tử cô độc đến nhường nào. Hắn nằm trên nền đất lạnh lẽo, sinh lực đang cạn kiệt dần. Không biết liệu có phải là ảo giác hay không nhưng trong vài giây ngắn ngủi, Jonathan đã xuất hiện trước mắt hắn. Jonathan Joestar của năm 17 tuổi. Xuất hiện bất chợt nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất.

Jotaro bước từng bước nặng nề đến để xác nhận hắn không còn khả năng chiến đấu nữa.

“Jotaro… Joestar, liệu vẻ đẹp có nảy nở từ tro tàn hay không?”

Hắn nói rồi chìm trong cơn mộng mị.

Vì cơ thể là của ông nội nên Joeseph muốn ông mình ra đi thật trọn vẹn chứ không phải vì Dio. Joseph, Jotaro và Polnareff quyết định sẽ để mọi thứ hóa thành cát bụi nên cùng nhau mang thi thể Dio đến một ngọn đồi, ánh bình minh sẽ gột rửa mọi tội lỗi của hắn. Jotaro vẫn còn băn khoăn về câu hỏi của Dio. Nhưng mọi thứ đã được sáng tỏ, ngay vào thời khắc ánh dương lan tỏa xua đi bóng đêm, cơ thể của Dio hay đúng hơn là của Jonathan dần tan biến và hóa thành tro bụi. Dưới vầng thái dương ấy, chúng lấp lánh đến kì lạ. Và đâu đó một đàn bướm chao liệng giữa đám tro tàn đang dần hóa vào hư vô kia.

“Cuối cùng ta cũng gặp lại ngươi, Jonathan Joestar. Có nhiều chuyện ta muốn kể cho ngươi nghe.”

“…”

“Ta nhớ ngươi.”

Cất bước trở về, Jotaro không thể ngăn nổi sự tò mò.

“Ông ngoại, liệu những điều tốt đẹp có thể sinh ra từ tàn tro không?”

“Luôn có thể, nhóc ạ.”

end.

©Alex Brando

----

*Ngoài lề: Giải thích cho “những điều tốt đẹp sinh ra từ tàn tro” và cảnh bướm bay*

- Đơn giản thì “những điều tốt đẹp” ở đây được hiểu là nhân cách mà Dio đã chối bỏ từ rất rất lâu. Một con người không dã tâm, tham vọng.  Hay còn là những việc tốt mà Dio có thể làm nêú hắn không phải là một kẻ tàn bạo.

- “Tro tàn” là những lỗi lầm mà hắn gây ra, mọi sai lầm từ trước đến giờ.

=> Ý nghĩa cốt yếu của câu này là: Liệu Dio có thể làm lại từ đầu sau tất cả những gì hắn đã gây ra hay không?

- Còn chi tiết con bướm thì mình dựa trên ý nghĩa của nó trong các nền văn hóa trên thế giới:

+ Ở Trung Quốc, bướm thể hiện cho sự lâu dài vì cách dọc của nó gần giống với “70 năm”, trong tác phẩm của mình thì ý nói Dio đã kết thúc cuộc đời dài dẵng của mình. Bên cạnh đó còn đại diện cho tình yêu nữa hề hề. Đó là một cơ thể được tạo nên từ đầu Dio và thân Jonathan, thứ kết dính chúng lại chính là tình iu của Dio đối với JoJo. (TvT)

+ Còn trong Cơ Đốc Giáo, bướm đại diện cho sự hồi sinh. Vì chúng được sinh ra dưới dạng sâu bướm và cuối cùng biến đổi thành loài bướm xinh đẹp. Trong tác phẩm của mình có nghĩa là Dio đã hồi sinh theo hướng tốt đẹp hơn, một nhân cách mới. Chính là vẻ đẹp sinh ra từ tro tàn đó.

---TÁC PHẨM ĐƯỢC DỰA TRÊN BÀI HÁT “ASHES” CỦA CELINE DION--

Continue Reading

You'll Also Like

144K 10.9K 57
nơi chỉ có chúng ta lck/lol written by: owen
53.2K 4.9K 37
Fic vô tri Bối cảnh trường đại học Ooc, nói tục Đọc kỹ lưu ý trước khi vô fic nha mấy bồ iu
197K 7.4K 12
CP: Tô Châu- Lục Sơn Do lớp trưởng "đáng ghét" suốt ngày ghi tên hắn vào mục "học sinh cần chăm hơn", Lục Sơn vì vậy mà ghét cậu vô đối. Thế mà Lục...
19.7K 2.2K 12
Đây là cuốn truyện được viết bởi 1 thằng nhóc cực pro, có kinh nghiệm HAI NGÀY dùng wattpad.