Chương 4 : Khải Ca Ca Thần Mã

514 35 0
                                    

Ngự thư phòng.

Vương Tuấn Khải đang phê tấu chương, chóp mũi bay tới một trận mùi hương hoa lan thản nhiên, dần dần càng ngày càng đậm, ngẩng đầu, vừa lúc thấy cửa ngự thư phòng bị đẩy ra.

"Hoàng huynh, xem ta mang cái gì đến đây này?" Vương Nguyên đi vào cửa.

Vương Tuấn Khải chỉ cảm thấy một loạt hương hoa lan xông vào mũi.

"Tiểu Nguyên, đệ vừa tắm sao? Như thế nào trên người có một cỗ mùi hoa vậy?" Vương Tuấn Khải nhíu mày.

"Có...... Có sao...... Ta như thế nào không cảm thấy a......" Vương Nguyên có chút không được tự nhiên, mùi hoa này thật sự nồng như vậy sao? Lâm Tú Nhi, nha đầu kia thật là xấu tính, thế mà không sớm nói cho y biết! Một đại nam nhân trên người có hương hoa cái gì chứ, thực không thể chịu được!

"Một buổi chiều nay đệ làm cái gì vậy?" Vương Tuấn Khải tiếp tục phê tấu chương.

"Ta cùng Tú Nhi ở một chỗ thôi......"

"Tú Nhi? Nàng ở trong cung?" Còn chưa nói xong, Vương Tuấn Khải đánh gãy lời y, "Đệ với nàng cùng nhau chơi cả một buổi chiều?"

Khó trách toàn bộ buổi chiều đều không nhìn thấy người, bình thường không phải đều ở trước mặt hắn chạy quanh sao?

"Đúng vậy...... Lúc này đang tuyển tú...... Nàng cũng là tú nữ......" Vương Nguyên có chút hoang mang, như thế nào cảm thấy hoàng huynh có chút mất hứng?

"Đây là điểm tâm Tú Nhi làm, ta nếm qua, ăn ngon lắm......" Vương Nguyên làm như nhớ tới hương vị điểm tâm, cười đến mặt mày loan loan: "Tú nhi tay nghề vẫn luôn tốt như vậy......"

"Ha ha, lại ăn, cả ngày chỉ có biết ăn thôi, không cho ăn nữa, bài tập hôm nay làm xong hay chưa?" Vương Tuấn Khải nhíu mày, như thế nào há mồm ngậm miệng đều là Tú Nhi!

"Buổi sáng liền...... liền làm xong rồi......" Đây là làm sao vậy? Tiểu Vương gia có chút ủy khuất.

"Lại đây ngồi, để ta kiểm tra bài tập!"

"Nga......" Vương Nguyên biển miệng, ngoan ngoãn ngồi xuống, không biết hoàng huynh lại vì cái gì mà sinh khí.

"Hoàng huynh!" Vương Nguyên viết chính tả [ lễ nhớ ] đến một nửa, đột nhiên la lớn, đem Vương Tuấn Khải đang chuyên tâm nhìn y viết chữ bị dọa hoảng sợ.

"Chuyện gì mà đột nhiên cả kinh như vậy?"

"Hoàng huynh chúng ta ngày mai ra ngoài cung đi chơi được không?" Vương Nguyên ánh mắt tinh lượng.

"Đệ nếu có thể đem [ lễ nhớ ] chép toàn bộ, không sai một chữ, ta liền mang đệ đi ra ngoài ngoạn." Vương Tuấn Khải lấy cái quạt gõ đầu Vương Nguyên.

"Không thành vấn đề!" Vương Nguyên tin tưởng mười phần.

"Thật sự?" Vương Tuấn Khải có chút kinh ngạc, lúc trước không phải ghét nhất bị bắt chép mấy thứ này sao?

"Ân! Ân! Ân!" Vương Nguyên gật đầu như bổ củi.

Vương Tuấn Khải hồ nghi nhìn chằm chằm y trong chốc lát, Vương Nguyên hạ bút như thần, thẳng đến khi viết chính tả xong, ngay cả tạm dừng cũng không dừng lại một lần.

[ Khải Nguyên Ver ] Hoàng Huynh Tại ThượngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ