Chương 4: Trở lại với ta, được không?

393 37 4
                                    


Đó là khi ở trại huấn luyện của Kì Sơn Ôn thị, Lam Trạm cuối cùng cũng không thể kiềm chế cảm xúc của mình nữa.

"Ngươi!" Ôn Triều quát cũng không phải lần đầu tiên, đến nỗi Lam Trạm cũng tự hỏi bằng phép màu nào mà nam nhân này lại là người một nhà với Ôn Vô Tiện được. "Nộp kiếm lên đây!"

Tay Lam Trạm dần cuộn lại thành nắm đấm, nhưng vẫn cầm chặt Tị Trần không buông.

"Ôn Vô Tiện ở đâu?" Hắn gắng sức bình tĩnh hỏi. "Không phải là hắn mới là người dẫn đầu trại huấn luyện này sao? Hắn là đại đệ tử của Ôn thị, phải không?"

Khi nghe tên đệ đệ mình, sắc mặt Ôn Triều càng trở nên gian ác vạn phần — đầy ghen tị và phẫn uất— trước khi trở lại bình thường.

"Không còn nữa. Rất khó có thể trở thành đại đệ tử nếu không có Kim đan, đúng không?" Ôn Triều chế nhạo, tông giọng không che giấu sự hả hê.

Tâm trí Lam Trạm liền trở nên trống rỗng.

"Ngươi nói gì cơ?" Hắn thì thầm, ghim móng tay vào lòng bàn tay mạnh đến mức rỉ máu. Không biết hoặc có lẽ cũng không quan tâm đến nguy hiểm mà y đang gặp phải, Ôn Triều nhếch mép cười nhạo Lam Trạm lần nữa.

"Ngươi bị điếc hay sao vậy? Ta đã nói, nó không còn Kim đan nữa. " Đằng sau y, Ôn Trục Lưu – Hoá đan thủ - vẫn đứng yên một cách kỳ quặc. Lam Trạm không mảy may để ý đến người kia, tất cả giác quan đều tập trung vào Ôn Triều trước mặt

"Ngươi nói dối." Hắn vô thức phản bác. Tai hắn ù lên, một tay cũng dần dịch trên chuôi kiếm của Tị Trần.

Ôn Triều trừng mắt nhìn hắn.

"Ngươi gọi ai là kẻ nói dối, hả Lam-rác-rưởi?" Y gầm lên. "Phụ thân ta đã ném nó vào Loạn Táng Cương. Ta sẽ ngạc nhiên nếu kẻ phản bội đó vẫn còn sống vào thời điểm này đấy. Nếu không có Kim đan cũng chẳng có kiếm...thì chẳng bao lâu nữa nó sẽ là thức ăn cho tẩu thi mà thôi. Ghi nhớ lời ta, được chứ?" Y mỉm cười. "Quả là cách giải quyết hay. Tên ẻo lả đó luôn quá yếu đuối để trở thành người của Ôn gia. "

"Lam Vong Cơ, không được!" Hắn nghe thấy, đúng hơn là cảm thấy đồng học đang mạnh bạo

"Ngươi muốn chết à?" Giang Vãn Ngâm giận dữ rít lên với hắn. "Gia đình của ngươi còn chưa đủ lo lắng về ngươi hay sao? Vậy mà ngươi còn cố gắng tấn công một trong những người thừa kế của Ôn Nhược Hàn?"

"Không tấn công. Giết. " Lam Trạm nói, giật tay của hai người bên cạnh ra. Giang Vãn Ngâm thầm chửi thề, nhưng vẫn không buông tha cho người kia.

"Lam Vong Cơ, lí trí lên!" Kim Tử Hiên nói một cách sắc bén. "Hiện tại ngươi không thể làm được gì cho Ôn Vô Tiện đâu. Tấn công Ôn Triều sẽ chỉ đoạt mạng của chính ngươi mà thôi. Đó là điều ngươi muốn sao?"

"Ta —" Lam Trạm nghiến chặt răng. "Ôn Vô Tiện hắn —"

"Hắn có muốn ngươi vứt bỏ cuộc sống của mình như thế này không?" Kim Tử Huân lại hỏi. Lam Trạm chỉ đành im lặng không phản bác. Sau đó, cuối cùng, hắn lại khập khiễng đi theo đoàn ngựa phía trước.

[Đồng nhân Vong Tiện] Nhật Tâm (Hoàn)Where stories live. Discover now