Chương 02

225 20 23
                                    

Chương 02.

Dịch bởi: Momo.

.
..
"Cả ta lẫn cậu đều biết rõ thứ ta muốn là gì. Nhớ chiếc lồng ta từng nói với cậu trước đó không? Đừng quên nó đấy, Teito. Bằng không ta sẽ cho cậu biết có bao nhiêu cách để phá huỷ toàn bộ một con người."

Từng câu nói rét lạnh của Ayanami cứ vang vọng trong đầu cậu. Hắn để mặc Teito một mình trong căn phòng sau khi buông lời cảnh cáo, cậu bị còng tay ngồi trên ghế, và tim thì đập liên hồi ngang ngửa vận tốc ánh sáng, tất cả là do những cái động chạm quái lạ của hắn ta mới khiến cậu thành như vậy.

Chính Teito cũng không rõ tình trạng này diễn ra bao lâu rồi, dạ dày cậu như bị thiêu đốt, miệng đắng lưỡi khô cùng tâm trí mờ mịt, cậu cố gắng hồi tưởng và liên kết các sự việc lại với nhau. Cậu không thể nhớ nổi bất kỳ thứ gì liên quan đến chiếc hộp Pandora, đây không phải là cậu muốn nói cho Ayanami biết. Mạch suy nghĩ của cậu bị cắt ngang bởi một vài thứ không tưởng, cảm xúc thật sự của Ayanami khi hắn thì thầm bên tai cậu...khi chạm vào cậu...khi hắn hôn cậu...

"Cậu đang nghĩ về ta sao, Teito?"

Bất thình lình bị đánh thức khỏi giấc mộng mà bản thân chưa từng mong muốn, cậu ngẩng đầu nhìn lên. Người đàn ông sở hữu thân hình cao lớn, nhàn nhã đặt một bên tay trên chuôi kiếm dài của mình, chậm rãi từng bước lại gần cậu bé đang bị giày vò.

"Bởi chỉ khi ta hôn cậu thì khuôn mặt của cậu mới ửng đỏ như lúc này đây." Ayanami nở nụ cười có phần nham hiểm khiến cơn giận trong lòng Teito dâng trào mãnh liệt. Hơi thở cậu dồn dập, cảm giác thù hận đã bao bọc hoàn toàn lấy cậu.

"Đừng hiểu lầm ý ta, Teito." Người đàn ông vòng qua phía sau Teito, từng ngón tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu như những con mãng xà kịch độc đang trườn từng chút một tiếp cận con mồi. Mặc dù động tác đối phương nhìn có vẻ như vô hại, thế nhưng Teito lại có cảm giác xương vai của cậu sắp bị hắn bẻ gãy đến nơi rồi.

"Cậu có thể là người thừa kế của Vương quốc Raggs, thậm chí là chủ nhân con mắt của Mikhael, nhưng đối với ta thì cậu chỉ là một tù binh không hơn không kém." Bàn tay Ayanami di chuyển chậm chạp từ vai xuống lồng ngực cậu, gẩy nhẹ đầu ti, cũng như áp lại gần tai cậu hơn, lại là cái cảm giác lạ lùng đó, nó không phải sự căm hận sâu thẳm trong trái tim, như thể là một thứ kỳ quặc nào đó đang bắt đầu thiêu đốt bên trong thân thể cậu.

"Ta vẫn còn nhớ rõ thời điểm ta bắt được cậu vào nhiều năm trước... Cơ thể đơn bạc của cậu, linh hồn yếu ớt không chút kháng cự đó, và cả âm thanh run rẩy khi cậu cất tiếng nói, tất cả những gì của cậu đều thuộc về ta. Cậu mãi mãi thuộc về ta, Teito Klein. Giờ cậu đã rõ chưa, trả lời ta, Teito?"

"Tôi KHÔNG thuộc về anh." Teito lập tức nhấn mạnh. "Tôi chưa bao giờ là của anh, và cũng sẽ không bao giờ thuộc về anh. Tôi nợ cậu ấy một mạng sống."

"Hừm." Hắn có vẻ nghe được gì đó thú vị, bàn tay của Ayanami cho cậu thấy dường như sự kiên nhẫn của hắn đã đạt giới hạn, móng tay bất ngờ khắc sâu vào da thịt trên ngực Teito khiến cậu không thể kiềm lại được âm thanh đau đớn phát ra từ trong cổ họng.

[07-GHOST FANFICTION] "CẬU KHÔNG HỀ HẬN TA." (Yaoi)Where stories live. Discover now