[Buraiha Trio] Viếng thăm

626 44 3
                                    

Đông về. Màn sương trắng xóa phủ kín Yokohama, nhấn chìm thành phố xinh đẹp trong băng tuyết. Dazai xoa xoa bàn tay lạnh buốt, làn khói mỏng manh tỏa ra sau mỗi đợt thở hắt. Nhiều lúc gã cảm tưởng, phổi mình đã đóng băng vì cái rét buốt trong những buổi chiều cuối đông này. Khóe môi khẽ rít lên, gã lầm bầm cảm thán.

- Lạnh quá đi mất.

Vừa dứt lời, một cái mũ lông mềm mềm nhẹ nhàng đáp xuống đầu gã. Sau lớp bông ấm áp, Dazai cảm nhận được bàn tay quen thuộc của ai kia, thô ráp nhưng rất đỗi dịu dàng. Vùi mặt vào tấm áo choàng vừa được người kia khoác cho, gã hừ nhẹ, đôi mắt không nhịn được ánh lên tia hạnh phúc.

- Odasaku... Anh đến đây khi nào vậy?

Gã thì thào, lời nói ra tựa như tiếng mèo kêu, nếu không để ý có lẽ sẽ chẳng ai nghe thấy được.

- Vừa nãy. Dazai, có ai như cậu không? Ra ngoài mà ăn mặc phong phanh thế?

Oda hơi gằn giọng, đôi tay vẫn không ngừng chỉnh lại cái áo đang phủ trên người đối phương. Anh khẽ nhíu mày, thầm trách cứ cậu thiếu niên không bao giờ biết quan tâm đến sức khỏe của mình. Dazai im lặng không đáp, đôi mắt vẫn cứ một mực hướng về khoảng không vô định. Tia ấm áp lóe lên trong đôi mắt vốn vô hồn, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ. Một nụ cười chưa từng có ai được nhìn thấy, đặc biệt chỉ dành riêng cho một người. Một nụ cười được vẽ nên bởi những nét vẽ chân thành nhất, nụ cười thực sự của một thiếu niên.

Bước chân hai người trở về lối quen thuộc, trong con hẻm nhỏ với quán bar nơi cuối phố. Sự tĩnh lặng bao trùm lên cả hai, những cuộc trò chuyện dài chẳng còn thống trị bầu không gian. Nhưng, giữa họ, dường như chẳng có khoảng cách. Như thể, chỉ cần một cái liếc mắt, cũng đã đủ để diễn tả bao tâm tư dành cho người đối diện.

Ngõ vắng dần thiếu đi hình bóng một người, Dazai dừng chân trước quán Bar Lupin thân thuộc. Ánh đèn mờ cùng bản nhạc Scarlet Sky trầm buồn hòa vang như lời tâm sự gửi đến người đã khuất. Mùa đông giá buốt năm ấy, cả hai cùng sánh bước bên nhau đi khắp mọi nẻo đường. Cũng là ngày hôm ấy, bốn năm sau, con ngõ quen chỉ còn mình gã lặng lẽ cất bước.

Dazai chua chát cười khẽ, ừ người ấy, bỏ gã đi mất rồi.

Tiếng chuông cửa hé mở, góc bàn quen thuộc nơi gã hay ngồi thấp thoáng hình bóng thân quen. Chờ đợi. Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ, từ lần cuối gã gặp người kia ở đây? Sakaguchi Ango.

Dazai sững người trong giây lát, trái tim khẽ nhói lên một nhịp, những cảm xúc hỗn loạn cứ dấy lên trong lòng ngực, kí ức ngày xưa hiện về, như thước phim của những kẻ cô đơn lạc lối. Đau. Còn lại gì trong thân xác của đứa trẻ mười sáu năm đó, từ bỏ tất cả, máu tanh, bùn đen, tội ác, để trở thành một người tốt, để thực hiện đúng với ý nguyện mà anh đã dành cho gã?

Nếu ngày hôm đó, màn kịch ấy không được dựng lên, thì liệu bây giờ, gã diễn viên có đem lòng nhung nhớ, nhập tâm mà yêu thương chính bạn diễn của mình? Dazai đã quên, chính mình vẫn chỉ đang nhảy múa trên sân khấu, dưới sự sắp đặt của những người mà gã chẳng bao giờ có thể chống lại. Vẫn còn đang diễn, vậy cớ sao, linh hồn lại đặt vào chính vở diễn, điên cuồng trong mớ suy nghĩ phức tạp của một kẻ xa lạ, khoác lên trên mình chiếc mặt nạ của kẻ khác? Một con rối không có quyền được hạnh phúc. Ngay chính lúc gã sắp đắm chìm vào cái mộng mơ huyễn hoặc ấy, sân khấu hạ màn, ánh đèn chói lòa vụt tắt, chẳng còn ai trong khán đài u tối ấy. Chỉ còn gã, một mình, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh cuối cùng trong vở kịch vừa diễn. Người thương của gã ra đi, trong chính vòng tay của mình.

[AllDaz] Chút tâm sự viết tặng người thươngWhere stories live. Discover now