Chương 8: Vị khách kì quái

Bắt đầu từ đầu
                                    

Dương Đóa Đóa gật đầu, cô đã hoàn toàn bái phục với năng lực của A Phúc, đôi mắt lóe sáng nói: "Hơn nữa hôm nay tôi thật sự thấy được oppa, anh ấy còn đẹp hơn trên phim gấp trăm lần! Không, một ngàn lần! Đáng tiếc oppa chỉ có một chỉ có một lần quay, chụp xong liền rút lui, nếu tôi có thể nhìn anh ấy thêm mấy lần, cũng có thể yên bình nhắm mắt - oppa?"

Tạ Phỉ quay đầu theo tầm mắt Dương Đóa Đóa, chỉ thấy Úc Ly đội mũ lưỡi trai đang đứng trước cửa rào tre, trên tay còn cầm kính râm, trong vẻ mặt lãnh lùng cũng có chút ngây ngốc giống Dương Đóa Đóa.

Hiển nhiên, Úc Ly đã quên mất khách sạn có khách.

Tạ Phỉ thay đổi suy nghĩ, đang nghĩ nên làm như thế nào để hóa giải cục diện trước mắt, Úc Ly lại đột nhiên cất bước, búng tay về phía Dương Đóa Đóa và Hứa Lệnh Di.

Theo một tiếng "tách", ánh mắt hai chị em gái trong nháy mắt đã không có tiêu cự.

Úc Ly liếc Tạ Phỉ một cái: "Đừng hòng cọ độ hot của tôi!" Nói xong nghênh ngang vào phòng.

Tạ Phỉ: "..."

A Phúc: "..."

Chờ bóng lưng Úc Ly biến mất, hai cô gái lập tức thanh tỉnh, Dương Đóa Đóa lại nói tiếp lời lúc trước, mặt mày hớn hở nói cô đã thấy gì ở đài truyền hình.

Nhìn dáng vẻ của cô, chẳng những không nhớ Úc Ly đã tới, cũng không hề phát hiện trí nhớ dừng lại mấy chục giây.

Cho nên, đây là hiệu quả là của cây bút máy trong phim "Đặc vụ áo đen" sao? (*)

(*) Có tên khác là Men in Black, nội dung kể về 2 đặc vụ được giao nhiệm vụ theo dõi hoạt động của người ngoài hành tinh trên Trái Đất. Nếu một người bình thường nhìn thấy mấy thứ không nên nhìn thấy (vd người ngoài hành tinh chẳng hạn), mấy ổng sẽ có một cây bút máy mà chỉ cần bấm một cái là họ sẽ quên mất điều mình vừa thấy ngay.

Tạ Phỉ không khỏi có chút đồng tình và tiếc nuối cho cô Dương đã để lỡ mất thần tượng.

Cho dù Dương Đóa Đóa thích nói thế nào, dù sao cũng đã đi ra ngoài một ngày, tinh lực có hạn, không lâu sau đã trở về phòng với Hứa Lệnh Di.

Hai người vừa đi, Tạ Phỉ đụng cùi chỏ vào A Phúc, nhỏ giọng nói: "Anh A Phúc, anh có phát hiện Hứa tiểu thư vẫn luôn nhìn anh không?"

Mặc dù Hứa Lệnh Di vẫn đeo kính đen, nhưng Tạ Phỉ cảm giác được tầm mắt đối phương gần như không rời khỏi A Phúc, hơn nữa trước khi đi còn quay đầu nhìn A Phúc mấy cái.

A Phúc là yêu, ngũ giác nhạy bén hơn loài người, hắn ta gật đầu một cái, "Hứa tiểu thư có chút kỳ quái."

Hai người yên lặng hồi lâu, A Phúc chấn động: "Chẳng lẽ cô ấy vừa ý tôi?!"

Tạ Phỉ nghiêm túc đánh giá "quả đầu scene", "trang phục hộp đêm" của A Phúc, cùng với "vòng cổ chó" trên cổ, lại suy nghĩ đến cách trang điểm bạch cốt tinh tiêu chuẩn thành phố của Hứa Lệnh Di, bằng trực giác phán đoán: "Tôi cảm thấy không có."

"Không, không có là tốt nhất, tôi không có chủ nghĩa kết hôn." A Phúc cảm thấy có chút mất mặt, lại không dám phản bác ông chủ, chỉ có thể nhớ lại chuyện cũ cứu vớt cho mình: "Nhớ năm đó, có không ít yêu cái mang theo thiên tài địa bảo tới động phủ, sau đó nhập thế, lại có các bà các tiểu thư vung tiền như rác lấy lòng tôi, chỉ mấy chục năm trước thôi, còn có con trai các quan lớn cầm đủ loại giấy tờ đến chọn tôi làm đối tượng, tôi đều tâm lặng như nước."

[Đam mỹ-Edit][Hoàn]Báo cáo cải cách của khách sạn yêu quái - Lý Tư NguyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ