🔆 PN. Niên thiếu Cảnh Trăn - Cảnh Chí (1) 🤼

1.6K 54 8
                                    

Cảnh Nhị Ca ở thời kỳ phản nghịch, ở tuổi nổi loạn có bao nhiêu cứng đầu, bướng bĩnh nhưng mình vẫn thương nhị ca nhất aaaa....

Chương 1

Mùa hè ở thành phố A nóng gắt, ẩm ướt cũng là đặc trưng của thành phố ven biển, hơi nước trong không khí dường như quá quen thuộc đối với người đi đường, nó không ngừng thấm vào da, khiến mọi tế bào đều bị kích động.

Đã ba tuần liên tiếp đều như vậy, mỗi ngày Cảnh Trăn về nhà, cậu đều bay thẳng vào phòng tắm, mỗi lần đều ngâm mình trong đó vài tiếng đồng hồ đến giờ ăn cơm tối mới chịu bước ra.

Dưới danh hiệu nhị thiếu gia, Cảnh Trăn quả thực từ nhỏ đã là một đứa nhỏ tươm tất, sạch sẽ và ngăn nắp, nhưng cũng không sạch sẽ đến mức sau khi đổ một chút ít mồ hôi liền cảm thấy cả người không thoải mái.

Khi Cảnh Trăn bước vào nhà ăn, Dì Vân đang dọn món cuối cùng, dì đặt đĩa xuống, quay người lại tăng nhiệt độ điều hòa trong nhà ăn lên vài độ.

Cảnh Chí cau mày nhìn Cảnh Trăn vẫn còn trẻ con sau khi cởi bỏ lớp áo sơ mi và bộ âu phục, anh không khỏi nghiêm khắc lên.

"Em đi sấy tóc đi!"

Cảnh Trăn cắn môi, không có trả lời, xoay người lại đi lên lầu, trên lưng tràn đầy vẻ bướng bỉnh tuổi mười sáu.

"Trăn nhi gần đây đều không có ăn uống !"

Dịch An An múc súp cho Cảnh Thăng Hồng, đợi Cảnh Trăn đi khỏi mới chậm rãi nói.

Cảnh Thăng Hồng cầm lấy cái chén trên mặt không chút biểu cảm, giọng nói càng thêm thản nhiên.

"Lớn rồi, nó có thể tự ăn."

Dịch An An cầm đũa lên nhưng không có gắp đồ ăn, trầm ngâm nói:

"Ăn mà giống như uống thuốc vậy. Hôm qua dì Vân đặc biệt làm món báng trứng hương xuân. Nhìn nó nuốt xuống có vẻ như khó khăn làm sao."

Có thể các bà mẹ trên khắp thế gian quan tâm đến con cái của họ giống hệt nhau, quan tâm trong từng gang tất biểu hiện.

Cảnh Chí ngồi ngay ngắn bên cạnh, hơi cúi đầu, khóe miệng cong cong.

"Mẹ trách con phạt nó hung ác!"

Dịch An An quay đầu nghiêm túc nhìn Cảnh Chí, thực ra trong lòng bà rất rõ ràng, đối với việc giáo dục, dạy dỗ Cảnh Trăn, bà hoàn toàn chưa hề nhúng tay vào, nhưng do bản năng làm mẹ của mình, bà vẫn không tránh khỏi cảm thấy đau lòng.

"Đã ba tuần. Dù sao nó cũng là Cảnh nhị thiếu gia..... "

Cảnh Chí mỉm cười, cầm đũa khéo léo gỡ bỏ xương cá rồi gấp một miếng cá vuông vắn bỏ vào chén Dịch An An. Cách anh trả lời rất cung kính không mất vẻ ôn hòa, thân mật, và trong nụ cười bao lấy mềm mại, ôn hòa.

"Mẹ nói đúng. Nhưng nhị thiếu gia của chúng ta cũng phải nghĩ như vậy."

"Mẹ biết mẹ cầu tình cũng vô dụng."

Giọng điệu của Dịch An An bộc lộ sự bất lực và lo lắng gia đình của người phụ nữ.

"Nhưng Trăn nhi đang ở đỉnh cao của thời kỳ nổi loạn, con lại một tất không chịu buông tay, mẹ sợ hai đứa sẽ xảy ra xung đột, bất hòa. "

⚛️ Cảnh Gia Gia Pháp ⚛️  [Hoàn]Where stories live. Discover now