🍥 Chương 10 (2) 🍥

1.3K 48 8
                                    

Một lúc sau, Cảnh Chí mới trở về, vào phòng đóng cửa, câu đầu tiên đã đem Cảnh Trăn nằm trên giường biếm vào lãnh cung.

"Em đã nghe được những gì?"

Cảnh Trăn biết chút kỹ xảo của mình không qua mắt anh được, không muốn che dấu lần nữa, anh cảm thấy đây chỉ là việc nhỏ, anh hai không đến mức so đo với mình, vì thế chỉ nói.

"Thực xin lỗi, anh! Em vừa rồi không chú ý lắng nghe."

Nhưng mà lần này Cảnh Trăn nghĩ sai rồi.

Cảnh Chí chậm rãi ngồi xuống ghế mây bên giường, ghế này Cảnh Trăn đặt ở mép giường vốn dĩ để mình ngồi đọc sách trước khi ngủ, chiếc ghế cũ luôn phát ra tiếng kêu chi chít khi ngồi xuống, vậy mà Cảnh Chí ngồi xuống lại cực kỳ yên tĩnh.

"Em bây giờ đã trưởng thành. Biết chơi ảo thuật trước một bộ, sau một bộ, và chơi đến trên đầu người anh này luôn rồi."

Giọng điệu Cảnh Chí nhạt như nước lã làm Cảnh Trăn hoàn toàn minh bạch, anh rất tức giận. Nếu là ngày thường, chút chuyện này nhất định để mình ăn trước chút ít đồ ăn rồi ngủ một giấc, ngày hôm sau lại tính.

Cảnh Trăn đưa tay ở trong mền ấn ấn bụng, chắc chắn không còn cảm giác đau, xốc lên mền từ trên giường ngồi dậy, đứng ngay ngắn ở mép giường, hơi hơi cúi đầu.

"Anh! Em không có."

"Không có gì?"

Cảnh Chí nhướng mày.

Đầu Cảnh Trăn cúi càng thấp, bên ngoài nghiêm nghị, khi ở trước mặt anh vĩnh viễn đều giống đứa nhỏ, sẽ ngụy biện, sẽ uất ức, lúc làm sai cũng sẽ nói chuyện rất nhỏ.

"Không có đối anh trước một bộ, sau lưng một bộ."

"Nực cười !"

Ánh mắt Cảnh Chí sắc bén lên, hung hăng bắn về phía Cảnh Trăn. Anh rất ít dùng lời lẽ cực đoan như vậy răn dạy Cảnh Trăn, hôm nay là bị kích động bởi sự phủ nhận không thể giải thích của mình.

Cảnh Trăn cắn môi, anh tuy rằng bị đau bụng, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, nói:

"Trăn nhi không biết anh đang ám chỉ điều gì."

Cảnh Chí hơi hơi nhướng mi.

"Anh vẫn biết em luôn hy vọng Phương Chu vào công ty, nhưng không ngờ em táo bạo, lớn gan đến mức không để ba cùng người anh hai này ở trong mắt."

Trái tim Cảnh Trăn mạnh mẽ rung lên, anh vừa mới trải qua một trận vật lộn để chế ngự cơn đau quặn bụng thật kinh khủng, phảng phất như dùng hết sức lực để có thể đứng thẳng lúc này, và anh biết bây giờ là thời điểm tốt nói về chuyện Phương Chu, không thể bỏ lở. Vì vậy dù thân đang mang tội cũng muốn lần nữa thử ranh giới của anh mình. Cảnh Trăn tựa hồ cũng không có phát hiện một khi đụng đến chuyện của Phương Chu, anh rất khó lấy đại cuộc làm trọng.

"Anh! Phương Chu cũng là người thừa kế hợp pháp của Cảnh Giang."

"Cho nên thế nào? Nó nói muốn vào công ty làm việc?"

Cảnh Chí nghiêng đầu chất vấn.

Giọng nói Cảnh Trăn trầm xuống.

"Phương Chu bây giờ không có nghĩ tới trình độ này, nhưng nếu chúng ta cũng không đi nhắc nhở nó, về sau một khi nó ý thức được, với tính tình của Phương Chu không chỉ là áy náy không có giúp được gì, nói không chừng nó còn cảm thấy chúng ta cho nó không có năng lực ."

⚛️ Cảnh Gia Gia Pháp ⚛️  [Hoàn]Donde viven las historias. Descúbrelo ahora