🎋 Chương 9 (4) 🎋

1.1K 44 2
                                    

Cảnh Trăn cúi đầu nhìn Phương Chu vẫn im lặng, muốn nói thêm gì đó, cuối cùng nuốt trở vào, đỡ lấy cánh tay để cậu ngồi xuống ghế bên cạnh, xoay người bước ra cửa.

Phương Chu nhìn bóng lưng của anh, nước mắt lập tức lăn dài, cậu vội vàng đưa tay lau đi, trước mặt mẹ, cậu chưa từng rơi lệ.

Đợi khoảng ba phút, Cảnh Trăn lại bước trở vào, trong tay cầm miếng dán nóng, liếc liếc một cái vẻ mặt hoảng sợ của Phương Chu, ngồi xổm bên cạnh cậu, gần như thô bạo cuốn ống quần ở nhà của cậu lên, nhưng lại thật cẩn thận mà đem miếng dán nóng nhẹ dán vào hai đầu gối đỏ ửng của cậu.

Qua một hồi, Phương Chu cảm thấy chổ máu bầm ở đầu gối tan ra, đau nhức ở hai chân cũng dần dần biến mất khi mùi thuốc bắc truyền vào khoang mũi.

Phương Chu lặng lẽ ngẩng đầu nhìn gương mặt đen sì của anh đang đứng cạnh bên, cậu rất sợ hãi.

Cũng phải rất lâu sau, khi Phương Chu quá quen tính cách trở mặt như lật sách của anh, cậu mới hiểu được đạo lý quan tâm tất loạn.

Người phục vụ không cẩn thận làm canh đổ vào người anh, Cảnh Trăn sẽ không lo lắng người phục vụ kia có phải vì vậy mà bị mất việc.

Có người chen ngang ở trước mặt anh, anh luôn ngấm ngầm quan niệm thua cuộc luôn là điều mai mắn, và anh cảm thấy hối tiếc cho phẩm chất của người kia.

Thư ký thất trách, bất quá ấn điều lệ chế độ xử phạt, hội nghị lùi lại, cũng nhiều nhất tổn thất vài con số.

Duy nhất chỉ đối với Phương Chu, anh là một anh trai, anh không thể nào khách quan như vậy được.

Mỗi cử chỉ hành động của Phương Chu đều có quan hệ mật thiết với anh, thậm chí anh đã từng bị phạt quỳ trên đá cuội cho đến khi viêm bao hoạt dịch, khớp gối sưng lớn như trái bưởi anh cũng không coi là quan trọng lắm, thế nhưng Phương Chu quỳ gối trên sàn nhà được sưởi ấm mới nửa giờ đã chịu không nổi.

Đó là máu mủ tình thâm ràng buộc, thâm nhập cốt tủy khó lòng giải thích được.

"Phương Chu, em có phải hay không cảm thấy, anh mỗi lần phạt em đều muốn phế đi em?"

Phương Chu không nói lời nào, cậu hình như đã quen với anh châm chọc đến chỗ đau, cũng may Cảnh Trăn không muốn cậu trả lời, tiếp tục nói.

"Đánh em, phạt đứng, phạt quỳ, đều là một loại hình thức mà thôi, mục đích đều giống nhau, hy vọng em hoàn thiện chính mình, chứ không phải muốn làm cho em tàn phế."

Càng nói ngữ khí càng nghiêm khắc. Cảnh Trăn cúi xuống nhìn cậu, rất hiếm khi Phương Chu ngồi còn anh đứng mà nói chuyện với nhau, trong lòng sưng húp thở dài một hơi, một cái tát đánh vào cái ót của cậu, Phương Chu theo thói quen ngẩng đầu đụng phải ánh mắt của anh, một luồng điện ấp áp ập đến như bị điện giật.

"Đừng tự mình tìm khổ nửa, dì Phương sẽ đau lòng, anh cũng vậy."

Thật giống như đã bị đày vào lãnh cung, ngay sau đó lại truyền mang đến bếp lò, nếu là người thường có thể sẽ ăn vạ bếp lò không hao tổn thêm năng lượng của cơ thể, nhưng mà Phương Chu không để mình bị quay vòng vòng.

⚛️ Cảnh Gia Gia Pháp ⚛️  [Hoàn]Where stories live. Discover now