💧 Chương 8 (7) 💧

1.3K 47 9
                                    

Cảnh Thăng Hồng ừ một tiếng, nói:

"Tôi cũng nghĩ như vậy, chỉ sợ Phương Chu cảm thấy uất ức cho mẹ nó."

Trong lòng Cảnh Trăn thầm than, trách không được cha con hai người lại cải nhau thành như vậy. Nguyên nhân chính là hai người không hiểu nhau mà cũng lười tìm hiểu nhau.

"Ba!!!"

Cảnh Trăn kêu vô cùng thành khẩn, chân thành.

"Phương Chu sẽ không vì chuyện này mà uất ức, nó ấm ức chính là thái độ của ngài chứ không phải những nghi lễ này."

Cảnh Thăng Hồng nhíu mày.

"Chẳng lẽ làm bài vị cho mẹ nó không thể thấy được thái độ của tôi ư ?"

Nắm đấm Cảnh Trăn nới lỏng chút.

"Dạ! Đích thật là nhượng bộ rõ ràng, Trăn nhi cảm thấy như vậy, ba cũng cảm thấy như vậy, nhưng Phương Chu lại không nghĩ như vậy. Nó từ nhỏ không lớn lên dưới sự ràng buộc của nghi thức, lễ tiết phiền phức thế gia, tự nhiên sẽ không đem nguyên tắc, nghi thức xem nặng như vậy."

Cảnh Thăng Hồng chống đở, tựa đầu vào giường,

"Hừ! Nó nếu đã trở về, quy tắc trong nhà không thể không theo."

Cảnh Trăn đột nhiên ngẩng đầu, khí thế từ bên trong mạnh mẽ lên.

"Nó có ư?"

Cảnh Thăng Hồng lập tức kinh ngạc, một nửa vì thái độ thay đổi đột ngột của con trai. Một nửa còn lại là Phương Chu thật đúng là không có.

Nữa năm qua sống chung với nhau, Phương Chu luôn làm cho người ta cảm thấy cậu là một đứa bé rất kiêu ngạo, nếu nói đến quy tắc, quy củ hầu như lúc nào nó cũng đắn đo có độ. Ông biết phần lớn là nhờ sự dạy dỗ của hai đứa con lớn mà thôi.

"Ba!"

Cảnh Trăn chờ đợi, nói:

"Thứ cho Trăn nhi mạo muội, Phương Chu là đứa bé rất tốt, hiền lành, dũng cảm, mạnh mẽ và tinh tế. Về nhà những ngày này, dù là học tập hay sinh hoạt đều ép mình cố gắng hết sức, nó chưa bao giờ đem việc mẹ nó qua đời lấy làm cớ. Nhưng mà nó yêu cầu.... ít càng thêm ít. Ba! Ngài có thể tưởng tượng, một đứa bé một cái đệm, cái mền dày một chút cũng không muốn phiền người khác đổi cho mình thì còn có yêu cầu gì sao?"

Lòng Cảnh Thăng Hồng trầm xuống, miệng vẫn mạnh.

"Không có yêu cầu? Vậy nó cùng tôi lăn tăn cái gì?"

Cảnh Trăn có chút do dự, lại đột nhiên nhớ tới mục đích hôm nay mình tới là chuyện này, vì vậy liền nói.

"Không phải là không có. Nhưng điều nó muốn ngài căn bản không thể tưởng được."

Anh ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn thẳng hai mắt của ba mình.

"Nó muốn, có lẽ là một lời hỏi hang ân cần của ba, một ánh mắt, giơ tay, nhấc chân thể hiện quan tâm, để ý sinh hoạt hàng ngày của nó. Có lẽ là những lời thẳng thắn, chân thành cùng nó tâm sự về sự tình của dì Phương, cũng có lẽ một lời thật có lỗi mà thôi. Nhưng tuyệt không phải cổ phần Cảnh Giang hay một quan nửa chức."

⚛️ Cảnh Gia Gia Pháp ⚛️  [Hoàn]Where stories live. Discover now