🍸 Chương 4 (2) 🍸

1.6K 55 5
                                    

Vốn cuối học kỳ mới tới kỳ họp phụ huynh, nhưng xét thấy đây là kỳ thi đầu tiên của các học sinh mới bước vào trường cấp ba, Cảnh Trăn cảm thấy cần thiết tổ chức một buổi giao lưu giữa phụ huynh và thầy cô giáo, cho nên thông báo xuống các thầy cô chủ nhiệm các lớp 'Xét' tổ chức họp phụ huynh. Đây nếu là chủ ý của Cảnh Trăn, bọn nhỏ lớp 10A6 tự nhiên bỏ chạy còn không kịp.

Từ lúc có Phương Chu làm cán sự bộ môn kiêm em trai cùng kiêm trợ lý, Cảnh Trăn công tác cũng nhàn hơn rất nhiều.

"Đã có thành tích của các lớp?" Thầy Cảnh nhìn Phương Chu đặt câu hỏi.

Phương Chu khẽ gật đầu "Đều đã có."

"Số liệu thống kê đâu?" Kiểm xong trong trưa hôm đó, Cảnh Trăn lấy tốc độ kinh người phê chấm bài tập toán học của lớp, sau đó phân phó Phương Chu hạch phân, đằng phân, đem thành tích phân tích, cuối phân tích viết số liệu phân tích. Về sau mỗi khi có một thành tích môn học Phương Chu đều phải lặp lại một lần, thậm chí còn có các thầy cô giáo khác nhìn thấy bản biểu cùng đồ thị của Phương Chu làm hai mắt tỏa sáng cũng yêu cầu cậu làm một phần cho lớp của họ. Vì thế mấy ngày nay Phương Chu sau khi học xong hình như còn bận hơn lúc trước khi thi. Hôm nay nhân thời gian nghỉ trưa, cậu mới đem thành tích lịch sử cùng ngữ văn cẩn thận ghi vào, liền mạch lưu loát đem xếp hạng của lớp làm ra tới.

Thấy Cảnh Trăn đặt câu hỏi, lập tức giao ra bảng thống kê vừa mới đóng dấu. Cảnh Trăn tiếp nhận, bởi hiểu rỏ bìa mặt phía sau kẹp một file trong suốt có cả mục lục, đầy đủ mọi thứ. Phương Chu làm việc anh rất ưng ý.

Lước sơ qua thành tích các môn liền nhìn đến thành tích của lớp cùng bản xếp hạng : Phương Chu tổng 958 điểm hạng ba của lớp, hạng tư của khóa.

Đề thi của trường Nhị Trung cả khóa đều thi chín môn như nhau: Toán,Văn, Anh, Lý, Hoá, Sinh, Sử, Địa, Chính Trị. Ngoài Toán, Văn, Anh một trăm năm mươi điểm còn lại đều là một trăm.

Cảnh Trăn liếc qua một cái điểm các môn, Toán Học đạt tối đa, Ngữ Văn 133 cũng miễn cưỡng được đi, Địa Lý - Lịch Sử đều rớt xuống đầu mốc tám mươi, Chính Trị chỉ 78 điểm, nhịn không được trừng mắt nhìn Phương Chu một cái.

Phương Chu giật mình, cúi đầu xuống kêu nhẹ một tiếng "Anh!"

Tuy rằng Cảnh Trăn không yêu cầu cậu nghiêm về phần điểm lắm nên không có mở miệng liền rầy dạy, anh không cho thành tích là việc quan trọng, xếp hạng chỉ là cái cổ hủ, gấp lại file hỏi "Em cảm thấy em thi như thế nào?"

Phương Chu nhấp nhấp miệng "Giống nhau." Lại cảm thấy quá ba phải cái nào cũng được nên nói tiếp "Cũng khá tốt, có mấy môn thi không được tốt lắm."

"Vì sao?"

Phương Chu bị kinh tới rồi, cậu không nghĩ tới Cảnh Trăn sẽ hỏi như vậy nghe vấn đề có chút không đâu vào đâu, càng không nghĩ tới Cảnh Trăn sẽ chấp nhận đáp án của cậu, mở to hai mắt nhìn Cảnh Trăn. Kỳ thật trong lòng cậu thực hài lòng với thành tích của mình.

Làm học sinh chín năm qua, Phương Ngạn Nhi đối với thành tích học tập của Phương Chu có thể nói là không có yêu cầu gì. Phương Chu thi đạt hạng nhất mẹ vui vẻ mà khen mình vài câu, sau đó xoay người đi làm việc nhà, thi chỉ được hạng mười mẹ cũng vui vẻ mà cổ vũ mình vài câu, sau đó cũng xoay người làm việc nhà. Vì thế ở các kỳ thi của trường, Phương Chu tuyệt đối là có thể ra ba phần lực tất không ra bốn phần, mỗi lần thành tích không kém, lòng tự trọng của mình không có trở ngại là được rồi.

⚛️ Cảnh Gia Gia Pháp ⚛️  [Hoàn]Where stories live. Discover now