🐬 Chương 3 (5) 🐬

2.1K 59 3
                                    

"Tiếp tục."

Phương Chu có chút nóng nảy, đã bị đánh hơn ba mươi thước rồi, thật sự cậu bị đánh sợ rồi. Không dám chần chờ, sợ thước đột nhiên rơi xuống.

"Em không nên tranh luận với anh, không nên vô lễ với anh."

"Nếu là em trai ngẫu nhiên tùy hứng, tức giận chính là phúc lợi của em, anh cảm thấy không có chuyện gì cả, huống hồ lúc nảy cũng là anh không tốt, quá nóng nảy."

Phương Chu nghe Cảnh Trăn nói như vậy càng xấu hổ.

"Không phải anh không tốt mà là em tức giận lung tung......"

"Thôi được anh không phải là người phong kiến, cổ hủ. Cái này anh không phạt, còn có cái gì ?"

Cảnh Trăn nói.

Phương Chu cắn cắn môi thật sự nghĩ không ra, cậu lại sợ anh cảm thấy mình không có kiểm điểm lại, không biết hối cải, tùy tiện nói một cái đáp án xa vời.

"Em gặp chuyện quá kích động."

Cảnh Trăn nhíu mày 'Bốp' một roi thật mạnh dừng ở eo, nhắc nhở.

"Nếu lại xảy ra chuyện giống như vậy, em sẽ làm như thế nào?"

Phương Chu nghĩ đến mình lúc nảy ở dưới lầu cùng anh buông lời tàn nhẫn, mặt hơi đỏ lên. Bây giờ nghiêm túc nghĩ lại.

"Tận lực tránh không để xảy ra chuyện."

Cảnh Trăn không còn nhẫn nại nghe cậu nói mấy lời ba phải lá mặt lá trái, liên tục ba roi mang theo tức giận nện xuống đỉnh mông cậu.

"Em có thể không mang họ Cảnh, nhưng em phải nhớ kỹ cho anh, em vĩnh viễn là con cháu nhà họ Cảnh, là em trai Cảnh Trăn này. Thân phận của em, yêu cầu em quen dần với những lời đồn đãi vớ vẫn, hôm nay em lần đầu tiên nghe được những lời chửi bới, soi mói nhưng tuyệt không phải lần cuối cùng, anh không yêu cầu em ngay lập tức làm được vui, buồn tức giận không hiện trên mặt, nhưng ít nhất trước mặt người khác giảm bớt tính tình nóng nảy của em lại. Cũng như thân phận của em dù cho việc có lớn đến mấy cũng không cần em tham dự, bây giờ khả năng em chưa thể cảm nhận được nhưng em phải có ý thức đó. Mỗi tiếng nói, cử chỉ, mỗi hành vi, biểu cảm thậm chí ánh mắt đều quyết định vận mệnh, lợi thế của người khác. Phương Chu, ở bên ngoài bị oan ức tìm kiếm anh trợ giúp cũng không phải là việc mất mặt gì. Ngược lại nếu em bị người trêu ghẹo, ức hiếp lại gạt trong nhà, em đem hai người anh của em quăng bỏ nơi nào?"

Phương Chu không phải một người dễ dàng bị cảm động sao hôm nay lại quá khác thường. Cậu lại nghĩ tới lời nói của anh hai ở thư phòng 'Anh ba em có tấm lòng rất thương người'.

Cảnh Trăn đưa tay lên.

"Không phạt em nhiều lắm, cái này chỉ yêu cầu trong lòng em từ từ tiếp thu. Ngẫm lại làm thế nào tiếp nhận thân phận của mình. Cuối cùng năm roi, đếm cho anh."

Nghe cuối cùng năm roi, trong lòng Phương Chu mới vừa thả lỏng, không ngờ thước đã quất xuống.

'Bốp!' Mới roi thứ nhất đã làm Phương Chu biết được năm roi này không dễ ăn.

⚛️ Cảnh Gia Gia Pháp ⚛️  [Hoàn]Tahanan ng mga kuwento. Tumuklas ngayon