Mark há hốc mồm, chỉ khoảng năm mươi phần trăm là sốc thôi – năm mươi phần trăm còn lại rõ là yêu thương dung túng, Donghyuck thì cười rống lên trước khi nhảy vọt ra khỏi phòng và chạy ào xuống hành lang. Jaemin vẫn còn có thể nghe tiếng bước chân nó vang lốp cốp trên mặt sàn cẩm thạch cho đến khi nó rời biệt viện, khi không còn nghe được gì nữa, hắn quay lại nhìn Mark, một bên chân mày nhướng lên.

"Vẫn còn muốn cưới nó?"

Mark thở dài đau đớn, "Không may là vậy."

Buổi tiệc chỉ chính thức bắt sau hoàng hôn, khi đó các sợi dây thừng sẽ được thả lỏng để chiếc tàu vươn ra biển lớn, lượn một vòng quanh vương quốc rồi trở về cảng biển. Nhưng hiện tại, Jaemin hài lòng với việc đi loanh quanh trò chuyện với đám đông, làm thân với con em của các nhà quý tộc khác. Hắn có thể nhìn thấy Donghyuck quanh quẩn gần Mark ở đằng xa, một sự hiện diện cố định ngay khuỷu tay Mark giúp anh xua đuổi những kẻ lân la làm quen, và Jaemin chợt nghĩ rằng danh hiệu Hoàng Phi Donghyuck nghe cũng không tệ chút nào.

Khoảng nửa tiếng sau, Donghyuck phóng lại gần chỗ Jaemin đang đứng nhâm nhi ly rượu táo ở lan can mạn tàu.

"Mày không được uống cái đó," Donghyuck ức hiếp, chọt chọt ngón tay vào ngực Jaemin, Jaemin đảo tròng mắt.

"Mày không phải là mẹ tao, không có quyền sai bảo tao nhé," Jaemin cười nhạo, tay cầm ly rượu đưa lên cao nhất có thể. "Có giỏi thì giật lấy đi, đồ quỷ lùn."

Donghyuck híp mắt nhìn Jaemin, và đó là tất cả cảnh báo hắn nhận được trước khi Donghyuck quật mạnh cánh tay Jaemin, mạnh đến nổi ly rượu văng khỏi tay hắn và lao xuống vùng biển phía dưới họ. Cả hai cùng nhìn chiếc ly rơi xuống, một tiếng tõm nhỏ tí vang lên khi nó chạm mặt nước rồi biến mất mãi mãi dưới từng đợt sóng, giống như để miêu tả hướng đi sắp tới của cuộc đời Jaemin vậy.

Đôi khi, Jaemin hận đời kinh khủng.

"Tại sao vậy hả," Jaemin thở dài mệt mỏi, cảm giác phản bội thắm đượm từng từ, ngược lại Donghyuck chỉ nhún vai, lạnh nhạt và bất cần.

"Không biết nữa, tao thấy thích thì làm thôi. Hơn nữa rượu táo cũng dở tệ. Lần tới lấy hương đào đi, vị ngon hơn nhiều."

Jaemin đi sau lưng Donghyuck, người đang luồn lách xuyên qua đám đông để tìm hạ nhân dâng rượu đào, còn Jaemin thì điêu luyện né tránh những thương gia đang thèm muốn làm quen để lợi dụng con đường thông thương của nhà hắn và các công tôn quý tộc muốn cầu thân con cái họ.

"Phải chi mà họ biết," Donghyuck lầm bầm sau khi vị quý tộc thứ năm cố gắng đem con trai mình gả cho Jaemin.

"Biết cái gì?"

"Rằng ngoại trừ cái mặt ra thì mày đâu còn gì tốt. Mà thôi, tao nghĩ lúc mày mở miệng thì bọn họ cũng tự nhận ra thôi. Những thứ mày dám mở miệng nói, thiệt luôn đó."

Jaemin định mở miệng phản bác rằng Không hề nhé, từ ngữ từ não xuống miệng tao đều đã được chọn lọc kỹ càng nhé, nhưng hắn nhanh chóng ngậm mồm lại vì nhận ra câu trên chả đúng chút nào. "Đồ khốn", hắn lầm bầm chứ không nói lớn, giơ chân đá một tấm ván bên cạnh. "Chỉ là tình yêu của tao bao la quá thôi."

[JaemJen] Ebb & FlowWhere stories live. Discover now