Chương 9.2

1.3K 133 4
                                    

Ngao Quảng vừa thấy hắn, chỉ cảm thấy biển sâu lặng im có tiếng hô hấp hít vào thở ra cùng tiếng động bình bịch, y ngạc nhiên tìm kiếm một lát, mới cảm thấy đó chính là tiếng trái tim y đang đập đến đinh tai nhức óc tiếng. Y cảm thấy tâm can mấy ngày nay khôi phục như thường lại bị một bàn tay khổng lồ bóp chặt, làm y cảm thấy rất đau, rồi lại vô tận chua xót.

"Tiên yêu khác biệt, đế quân." Y thì thào, "Buông tha ta đi."

Thiên Đế nghe xong, khuôn mặt âm tình bất định, trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Lúc trước nóng giận, là ta không phải, ngươi buồn bực cũng là lẽ đương nhiên."

Ngao Quảng chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ hướng chính mình cúi đầu, nhất thời tim đập hỗn loạn, long đan trong bụng cũng dao động không thôi, y sợ hãi đến cực điểm, sợ Thiên Đế phát hiện đôi mắt y có điểm khác thường càng sợ hắn phát hiện trong bụng y hoài thai, chỉ cầu Thiên Đế sớm chút rời đi, vội vàng khẩn trương nói: "Ta cũng không buồn bực, chỉ là không muốn lưu lại Thiên cung, ranh giới đã rõ ràng, mời ngài trở về cho."

Thiên Đế phá lệ buông xuống Cửu Ngũ Chí Tôn (ý là hạ xuống thân phận đế vương của mình), lời xin lỗi nhu tình như thanh thủy rót vào trong biển, ngay cả một gợn sóng cũng không thể hù dọa, hắn đè xuống lửa giận đã mấy lần bùng nổ từ khi phát hiện Ngao Quảng biến mất, bất đắc dĩ vươn cánh tay phải từ trong tay áo rộng, kiềm chế mong muốn mạnh mẽ bắt lấy Ngao Quảng, ngược lại động đậy đầu ngón tay, đem sợi dây trên người Ngao Quảng cởi bỏ.

Nhưng mà sau đó Ngao Quảng vẫn không thả lỏng, ngược lại thân thể y càng thêm cuộn tròn, Thiên Đế thực nhạy bén, lập tức liền cảm thấy được y có ý muốn giấu diếm, nhưng khi hắn mới bước hướng tới Ngao Quảng được nửa bước, đã bị một con hồng long (rồng đỏ) chặn đường đi.

Hồng long kia cũng biến thành chân thân, hình rồng cùng Ngao Quảng không quá chênh lệch cao thấp, hiển nhiên cũng chỉ là một tiểu long mới chật vật thành niên, không biết đã dùng biện pháp nào mà lại trốn thoát thiên hình trăm năm trước. Thiên Đế ở trước mặt hồng long hờ hững nhìn thẳng nó: "Tránh ra."

Hồng long lù lù bất động, so với Ngao Quảng nhìn qua thực ôn nhu vô hại, nó có một đôi mắt đỏ càng có vẻ lãnh khốc tiêu sát, Thiên Đế cũng không rõ Long tộc trống mái khác nhau ra sao, nhưng nhìn hồng long này chỉ sợ tám chín phần mười cũng là con đực.

"Ngao Cảnh." Hồng long bất động, ngược lại là Ngao Quảng mở miệng trước, Thiên Đế phát giác bản thân chỉ nghe Ngao Quảng gọi tên kẻ kia cũng khiến hắn thực sự phẫn nộ, hắn âm thầm đem tay phải giơ ra, nếu hồng long này thật sự không biết điều, hắn cũng không tiếc một phen.

Hồng long rít gào một tiếng, vây rồng bên gáy dựng lên, thân mình đứng thẳng, móng vuốt bốn hướng mở ra, một bước cũng không chịu lui.

"Ngao Cảnh!" Ngao Quảng lại quát một tiếng, lúc này đây âm lượng y tăng cao trung khí mười phần (tràn đầy sức sống, tràn đầy năng lượng), Thiên Đế lướt qua hồng long rồi hướng y liếc mắt một cái, lại phát hiện cặp mắt bạc lam kia mang theo sự sợ hãi cực độ mà hắn chưa bao giờ gặp qua, hắn biết Ngao Quảng cũng không phải sợ hãi chính mình, dẫu hắn có là Vô Thượng Thiên Tôn y cũng chưa bao giờ chân chính sợ hắn, mà giờ này khắc này y sợ hãi không vì cái gì khác ngoài việc sợ hãi Hạo Thiên giận chó đánh mèo với tên tộc nhân còn sót lại này.

Chỉ là một tộc nhân bình thường thôi sao? Thiên Đế lần thứ hai hướng về phía hồng long nhìn lại, hắn đi Tây Côn Luân mất ba ngày, nhưng tại đây đáy biển đã trải qua ba năm, Ngao Quảng tính toán trốn khỏi Dục Châu Đài chưa đến nửa năm. Với ba năm thời gian, cũng rất nhiều sự tình thay đổi.

Nghĩ đến đây, trên mặt Thiên Đế lạnh hơn vài phần, mà hồng long kia hiển nhiên cũng không kiêng kị hắn là Thiên đế, càng không để ý tới Ngao Quảng cảnh cáo, ngược lại như là khăng khăng muốn cùng hắn tranh chấp. Thiên Đế kiên nhẫn cơ hồ đã hết, hắn lại hướng Ngao Quảng nhìn, người phía sau cũng đang nhìn hắn, từ sâu trong đôi đồng tử sợ hãi kia hắn cơ hồ đọc ra sự cầu xin.

Thiên Đế lắc tay áo, đầu ngón tay kết kim ấn, hắn không muốn lại lãng phí thời gian, mũi chân chĩa xuống, mặt đất mọc lên, đá vụn bị gió cuốn đi, theo một chưởng của hắn đánh lên trán Ngao Cảnh, móng rồng của Ngao Cảnh mới chạm đến nửa tấc vạt áo của hắn liền như phù du bị hắn đánh quay cuồng rơi vào bên trong rãnh biển, nghe tiếng hồng long rên rỉ truyền đến tai, Ngao Quảng lúc này mới lo sợ không yên đứng dậy, vội vàng gọi một tiếng: "Tiểu Cảnh!"

Thiên Đế lại không để y đuổi theo hồng long kia, dùng hai ngón tay đem vây đuôi y bắt được, dùng sức túm trở lại bên cạnh chính mình, đồng thời bàn tay phất lên sống lưng Ngao Quảng, hắn hồi lâu không thấy hình người của Ngao Quảng, lúc này không kịp nghĩ nhiều, hắn chỉ muốn mạnh mẽ biến y trở về hình người nhưng Ngao Quảng lại giãy giụa không muốn thỏa hiệp. Hình rồng y còn có thể giấu diếm, nếu là hình người hết thảy đều sẽ thất bại, từ trong xương cốt y bỗng sinh ra sức lực cùng dũng mãnh xưa nay chưa từng có, một móng rồng kiềm trụ bả vai Thiên Đế, khó khăn lắm mới đem hắn đẩy ra được.

Thiên Đế làm sao có thể nghĩ đến Ngao Quảng ngày thường mềm mại nghe lời lại có khả năng làm ra hành động này, phần vai của áo gấm thêu vàng bị móng rồng sắc bén xé toạc, da thịt chưa từng phòng bị liền bị đâm sâu đến nửa tấc, một giọt máu loãng chảy ra, lại không hòa cùng nước biển, tựa như hạt châu nhanh như chớp nhẹ nhàng lăn đi.

Ngao Quảng cùng Thiên Đế đều không thèm để ý lấy giọt máu kia, chỉ là một tia lý trí cuối cùng của Thiên Đế cũng bị hành động đi quá giới hạn của Ngao Quảng đánh tan, hắn không hề khách khí dùng đôi tay đem thân rồng ôm lấy, đầu ngón tay điểm lên ấn đường của Ngao Quảng, giãy giụa của ngân long trong khoảnh khắc liền dừng lại, rồi sau đó quanh thân y nổi lên ánh sáng trắng, Thiên Đế giang rộng cánh tay, đem bộ dáng thiếu niên của Ngao Quảng giữ ở trong ngực.

Tuy rằng thủ đoạn mạnh bạo, nhưng được như ước nguyện Thiên Đế thần sắc dịu đi một chút, hắn ngửi được Long Tiên Hương khí quen thuộc trên người Ngao Quảng, đang muốn nói cái gì đó lại phát giác tiểu long này dù đang ở trong nước lại có cảm giác nặng nề không giống thường ngày, hắn cúi đầu nhìn cơ thể không mảnh vải che thân của Ngao Quảng liền phát hiện trên mặt y tái nhợt kinh hãi, đôi tay vòng quanh ôm lấy bụng tựa như muốn che đậy cái gì, vòng eo ngày xưa một tay có thể ôm hết hiện giờ xem ra lại như là ăn no nước biển căng phồng lên, chỉ với một đôi cánh tay gầy gò làm sao có thể che được hoàn toàn.

Thiên Đế mi tâm nhăn lại, bàn tay hắn chạm đến đầu ngón tay Ngao Quảng, bỗng nhiên phát giác dưới da thịt đơn bạc kia mơ hồ có nhịp đập, hiển nhiên không phải long đan, mà là có một vật khác.

[EDIT][Thiên Đế x Long Vương] Thả tương thử tâm dư minh nguyệtWhere stories live. Discover now