Ngũ Lượng vừa nghe, chỉ đành bất đắc dĩ than thở, nhưng vẫn hảo tâm cười một tiếng, gật đầu. Thấy Vong Trần vâng lời rút đầu nhỏ vào xe ngựa, liền khiển ngựa nhích tới gần xe phía trước, nhảy vào, vững vàng ngồi trong xe ngựa. Nhưng không khỏi làm kinh động đến kẻ bên trong hiện đang nằm trong lòng Mặc Ngọc - Chu Kiện phải kêu to một tiếng.

Chu Kiện lập tức đứng dậy, hướng Ngũ Lượng quát: "Tên tiểu tử này, muốn hù chết cha mẹ ngươi hay gì?!" Ngũ Lượng không phản ứng, chỉ xin lỗi nhìn nhìn Mặc Ngọc, khi nhận được ánh mắt trấn an từ Mặc Ngọc mới từ từ tựa thẳng đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Chu Kiện vô cùng bất mãn vì bị tên tiểu tử này phớt lờ, thái độ lồi lõm thế này là từ bao giờ đấy?! À đúng rồi, chính là lúc Vong Trần ba tuổi Chu Kiện đã đoạt mất xâu mứt ghim mà tên tiểu tử thúi này mua cho tiểu nha đầu kia, từ lúc đấy tiểu tử thúi này cứ hay trêu tức nàng. Nghĩ tới đây Chu Kiện lại nói: "Ngọc nhi ứ ừ, nghĩ tới thân già chúng ta mà xem, lao tâm khổ tứ nuôi tên tiểu tử này khôn lớn có được ích lợi gì đâu, vì một đứa tiểu nha đầu mà dám bật lại lão tử ta cơ đấy, lúc nãy vội vàng trở về cũng thế, vừa nghe thấy tiểu nha đầu Vong Trần kia bị phong hàn là đang cải trang xuất hành cùng Thái Tử cũng vội vã bỏ về, chẳng phải chỉ ho khan vài tiếng thôi sao, có cần phải vậy không? Aiya, nuôi nó hổng có ích lợi gì hớt. . ."

Mặc Ngọc lại đồng cảm với Ngũ Lượng, hoàn toàn bó tay với bệnh lải nhải tuổi già của Chu Kiện, vốn dĩ phải ngồi nghe đã là ủy khuất của Mặc Ngọc, giờ còn phải đưa tay ra vỗ lưng an ủi Chu Kiện nữa chứ.

Ban đêm, Từ Phú Quý ngoan ngoãn ngồi ở bên giường chờ nương tử dỗ Thiên Bảo ngủ xong mới trở về. Một tiếng mở cửa vang lên, vốn đang hưng phấn nhưng thấy người tiến vào không phải nương tử nhà mình mà lại là Quý Bình, đúng rồi, Từ Phú Quý hận nhất là Quý Bình! Hiện tại Quý Bình đã là trưởng nữ của Quý gia, dung mạo được di truyền từ song thân quả nhiên lớn lên xinh đẹp động lòng người. Nhưng thói hư tật xấu đối với Từ Phú Quý thì vẫn không hề thay đổi.

Nhưng lúc này Quý Bình rầu rĩ đến mức một chút trêu chọc cũng không màng, bởi vì quý Đại tiểu thư nàng thất-tình. Mà còn là thất-tình cùng một người đến hai lần, đây là điều chưa từng có, con nha đầu oái oăm này quả là khắc tinh của mình a, nhưng Quý Bình đáng thương lúc này dường như là một Quý Bình rất khác.

Mỉm cười cô đơn, đối diện với ánh mắt dò xét của Từ Phú Quý, nói: "Cô phụ, ta muốn bỏ nhà trốn đi, cho ta mượn ít bạc được không." Lời này cứ như là ta đói bụng rồi, cho ta ít đồ ăn đi, nói ra nhẹ bỗng như không phải chuyện gì to tát. Từ Phú Quý không khỏi nuốt nuốt nước miếng, nhưng cũng không hỏi tại sao, đi tới tủ quần áo bên giường lấy ra cái hộp, giao cho Quý Bình nói: "Bằng này bạc đủ cho con dùng một thời gian đấy, không đủ thì cứ truyền tin cho ta là được."

Quý Bình không ngờ vị cô phụ luôn bị nàng khi dễ thế mà lại khẳng khái đến vậy, lập tức cảm kích vỗ vỗ lưng của nàng, nghĩ thầm sau này nhất định phải hảo hảo đối xử tử tế với nàng, cũng không ở lại thêm làm gì, vội xoay người rời đi. Thật ra thì Từ Phú Quý chỉ ước nó đi khuất mắt cho rồi, như vậy mới không ba ngày hai lần chạy tới trêu cợt mình và Tiểu Thiên Bảo.

Đang suy nghĩ, lại nghe thấy một loạt tiếng đẩy cửa, cứ tưởng rằng Quý Bình vừa đi đã quay lại, hóa ra chính là vị nương tử mà mình đã tâm tâm niệm niệm cả đêm, lập tức cười nhẹ nhàng đến gần, một nhấc ôm bổng nàng kia đi về phía mép giường. Quý Thanh Diêu tuy giận trách cái bộ dạng sắc quỷ này của nàng, nhưng cũng tùy ý nàng. Cho nên, dưới trướng phù dung ấm trải, cảnh xuân như gọi như mời*. Từ Phú Quý vừa sắp tháo xong áo của người bên dưới, lại nghe đến một trận ho nhẹ vang lên, lập tức cầm lấy cái chăn bên cạnh đắp lên người Thanh Diêu thật kỹ càng. (*ý thơ từ bài "Trường Hận Ca" của Bạch Cư Dị, miêu tả cảnh vua ân ái)

Lúc này mới quay đầu lại, hóa ra chính là kẻ vừa đi đã quay lại - Quý Bình, Từ Phú Quý hận đến nghiến răng nghiến lợi, Quý Bình cũng không khỏi lúng túng, hắc hắc cười khúc khích nói: "Bình nhi quấy rầy cô phụ rồi, ta đâu ngờ là mới quay đi một lúc mà hai vị đã "tiến triển" đến đây rồi. Thật ra ta chỉ tới hỏi, không biết đi về phía Nam thế nào nhỉ?" Từ Phú Quý giận tím người, tức khí nói: "NGƯƠI RA KHỎI CỬA THÀNH RẼ PHẢI CHO TA."

Quý Bình đã hỏi được đáp án, lập tức cười mỉa rời đi, vẫn không quên nói: tiếp tục đi a~. Quý Thanh Diêu cũng lúng túng không kém Từ Phú Quý, con bé Bình nhi này quả là càng ngày càng vô lễ. Sau đó lại nghe Từ Phú Quý nói: "Diêu nhi, Bình nhi nó bỏ nhà trốn đi như vậy, ta mà báo cho Thanh Dân huynh một tiếng chắc huynh ấy phải cảm kích lắm nhỉ?!" Quý Thanh Diêu kinh ngạc một hồi, nhưng ngay sau đó gật đầu, thấy được đồng ý Từ Phú Quý lập tức mừng rỡ bò xuống giường nhanh như cắt, mặc vội quần áo, hừ, Quý Bình, hay cho ngươi vẫn khi dễ ta như thế, ta sẽ khiến ngươi ngay cả bỏ nhà đi bụi cũng bị tóm cổ.

Cho nên, vào một đêm không trăng không sao, trên quan đạo tĩnh lặng ở Kinh Thành, đột nhiên vang lên nhiều tiếng kêu thảm thiết, Quý Bình thảm hại nằm úp sấp ở trong xe ngựa, vuốt vuốt vết thương chồng chất trên cái mông nhỏ, còn bên cạnh là Quý Thanh Dân đang nhàn nhã phẩm trà thơm.

- Tác giả Khai Thiếu nói ra suy nghĩ của mình:
Thể theo yêu cầu của toàn thể quần chúng, cuối cùng chỉ "sót" lại một người tình trường thất ý, vângggg, chính là Quý Bình :)))), ngoài ra còn có tiết mục bonus "Cái Mông chịu tội" rất ư là hả dạ, chư vị liệu đã hài lòng chưa nè. Bộ này đến đây là kết thúc, một lần nữa xin được cám ơn sự ủng hộ cùng khích lệ của mọi người nhé!

- Sâu: Đã để mn chờ lâu rồi *cúi đầu*, chào tạm biệt các tình yêu, moah moah ^o^

** TOÀN VĂN HOÀN **

P/s: Mn nếu không biết nên đọc tiếp truyện gì thì Sâu xin gợi ý bộ "Huyết Phượng Kỳ Duyên" nhé 🤣. Hay lắm luôn á 🤗

Sâu đang beta truyện đó á mn ơi, cần mn nạp thêm năng lượng chứ bộ đó hay mà ít view quá 😶

Sâu đang beta truyện đó á mn ơi, cần mn nạp thêm năng lượng chứ bộ đó hay mà ít view quá 😶

Oops! This image does not follow our content guidelines. To continue publishing, please remove it or upload a different image.
[BH🏳️‍🌈Edit Hoàn] Hồng tú cầu từ trên trời rơi xuống - Khai ThiếuWhere stories live. Discover now