***





Hai phần cơm đã được dọn lên bàn với khói bóc cao chứng tỏ còn nóng và vỉ thịt nướng ngon mắt đang được phục vụ chuẩn bị. Jessica ngồi xuống và bảo rằng cô ấy sẽ tự nướng nên phục vụ liền rời khỏi đấy. 


"Cô dùng soup trước đi. Vừa nôn ăn cơm liền sẽ không tốt." 


Tiffany múc một muỗng soup nhẹ nhàng đặt nó lên miệng và thưởng thức. Jessica trước mặt cô hiện giờ thật khó đoán. Đôi mắt cô ấy không biểu hiện điều gì cả, nó chỉ dán chặt xuống vỉ nướng thịt mà thôi. Một tia lãnh cảm hay ưu tư cũng không có, Jessica như thế này thật khiến Tiffany bất an. 


"Cậu ăn cơm đi, tôi sẽ nướng thịt cho cậu." Tiffany đặt chén soup còn nửa của mình xuống bàn và với tay lấy cái gắp thịt mà Jessica vừa để xuống. 


Cả thời gian chung sống cùng Jessica, cô vẫn chưa có cơ hội chăm lo bữa ăn cho cô ấy. Lịch đóng phim hầu như cô đi suốt ngày, thi thoảng có thời gian cô chỉ ủi cho Jessica vài cái áo chermi đi làm, dọn bàn làm việc hay tủ quần áo giúp cô ấy mà thôi. Jessica không thích ăn mỡ nên cô gắp một miếng thịt không mỡ rồi đặt lên vỉ nướng nó. Không biết vì hơi lửa hay điều gì khác mà mắt cô bỗng dưng hơi cay, một ít nước lan ra khoé mắt. Nhanh chóng lấy trên vỉ xuống miếng thịt không mỡ đã chín, cô dùng kéo cắt thành từng miếng nhỏ ra cho Jessica và đẩy cái chén thịt về phía cô ấy. 


"Thịt ở đây mềm nhưng chắc cậu vẫn thích ăn như thế này hơn." 


Jessica nhìn chén thịt được cắt nhỏ mà bất giác không thể nói được gì. Khi bé cô rất hay ăn thịt kiểu này, cô cho rằng thịt rất dai, khó cắn nên mỗi bữa ăn thịt chính tay ông Jung sẽ cắt nhỏ ra cho cô. Đến khi trưởng thành, cũng không còn ai làm như thế này cho cô ăn, chỉ thi thoảng tự cắt cho mình ăn mà thôi. Tiffany biết sở thích này của cô, cô khôn khỏi hạnh phúc trong lòng. Thịt là do Tiffany nướng, là do Tiffany cắt, cô ăn vào nó cũng thơm ngon hơn hẳn miếng thịt mà cô đang ăn. 


Tiffany liệu có biết cô có thể cười như kẻ ngốc khi mặc chiếc áo chermi do chính tay cô ấy ủi? Hay cô có thể không đụng đến tủ đồ mà Tiffany đã xếp chỉ để mỗi ngày lại mở ra nhìn nó một lần. Cô hiện không đòi hỏi nhiều ở Tiffany, chỉ cần cô ấy ở bên cô, cô sẽ sẵn sàng để lòng tự tôn của cô qua một bên và nhắm mắt làm ngơ những điều khác.



***





Jessica lại đưa Tiffany đến khoảng sân thượng mà họ từng uống cafe. Khác một chút là thay vì hai cốc cafe lần này là hai ly kem dâu cùng chiếc bánh donut mà Jessica mua riêng cho Tiffany vì khi nãy cô ấy ăn không nhiều. Tiffany đặt tay lên thành lan can và thoải mái ngắm nhìn những ngọn đèn xung quanh, chốc chốc vài cơn gió lại tạt qua, cảm giác rất tuyệt. 


"Cậu đang nghĩ gì Jessica?" lần này Tiffany là người mở chuyện trước.


"Tôi đã thấy cô khóc vào ngày đầu tiên ở đây. Có muốn nghe câu trả lời không?" Jessica cũng nhìn xuống làn đường đầy xe cộ qua lại, cô không trả lời Tiffany cô đang nghĩ gì vì cô nghĩ nhiều thứ lắm và nó không tiện nói ra. 


"Không."


Nghe làm chi để lý trí cô lại yếu đuối chứ? Cô muốn thời gian ở đây sẽ tiếp thêm sức mạnh cho cô chứ không phải biến cô thành kẻ không thể dứt khoát. 


"Ừh. Fany, nghe này, cô thật không giỏi che giấu những gì cô đang nghĩ và muốn làm. Tôi chỉ muốn nói rằng tôi sẽ bảo vệ cô như cái cách mà SooYoung vẫn bảo vệ cô từ sau lưng ấy, cho tôi được làm điều ấy được không?"


Cô không nói không có nghĩa là cô không biết SooYoung có tình cảm với Tiffany. Dù SooYoung có khéo léo che giấu nhưng cô vẫn nhận ra được. Tình cảm càng lớn cành sâu thì có che giấu xem ra chỉ phản tác dụng. Cô không lên tiếng là vì SooYoung là bạn thân của cô, với tính cách của SooYoung hẳn cậu ấy sẽ chỉ quan tâm Tiffany từ đằng xa mà thôi. Cô chủ quan như vậy cũng là có lí do riêng của nó, nếu SooYoung muốn có Tiffany chắc chắn hơn một năm trước sẽ không đến lượt cô kết hôn cùng Tiffany. 


"Tôi là gì của cậu?"


"Cô muốn biết tôi sẽ không giấu. Sau khi chuyện kia êm xuôi tôi sẽ ngay lập tức nói cho cô biết chỉ cần cô ở bên cạnh tôi."


Cô và Jessica đang rất nghiêm túc nhưng câu trả của cô ấy khiến cô muốn bật cười thành tiếng. Trả lời như vậy chung quy vẫn là muốn giữ cô ở lại, cô ấy tưởng cô là trẻ nít ba tuổi hay sao mà dùng những lời như thế đối với cô chứ. Nghĩ cũng thật lạ, không có tình cảm mà cứ nằng nặc giữ cô lại bên cạnh, Jessica nhiều lúc thật khiến cho người khác điên đảo đầu óc vì suy nghĩ. 

Nhiều lúc cơ miệng cô lại thốt ra câu "Cậu có yêu tôi không?", nhưng ngay sau đó lại biến chuyển thành "Tôi là gì của cậu?". Cô không dám nghĩ Jessica sẽ yêu cô nên cô chỉ hỏi cô là gì của Jessica. Jessica trả lời như thế nào thì trong Jessica cô vẫn có một chút chỗ đứng nhỏ nhoi, giả như "vợ giả" hoặc sao cũng được. 


"Được thôi."


Tiffany gật đầu. 


Lời "nói dối trắng" này vẫn tốt cho Jessica hơn. 



***




"Cái thai bao nhiêu tháng rồi?"


"Thưa, gần một tháng."


"Jessica biết chưa?"


"Vẫn chưa."


Bà Jung khoan khoái nở một nụ cười giảo hoạt. Có phải ông trời cũng đang tiếp tay cho bà không khi mọi thứ đang xảy ra tạo cho bà rất nhiều thuận lợi? 


Bà sẽ chờ ngày con gái bà và cô diễn viên liều lĩnh kia trở về Seoul.

[LONGFIC] No Need To Say [Prologue - Chapter 36][END], JeTi | PG-15Where stories live. Discover now