Chương 52 - Bố Mẹ Có Muốn Có Cháu Bế Sớm Không ?

Bắt đầu từ đầu
                                    

Nhìn thấy gương mặt mù mịt của Diệp Minh Nguyệt, cô bạn kia nói tiếp:

- Dương Khải Minh. Chắc cậu biết đúng không ? Có..có thể cho mình xin info được không.

Giọng nói của thiếu nữ còn có đôi chút ngại ngùng. Diệp Minh Nguyệt yên lặng nhìn, ánh mắt như muốn nói vì sao cậu biết:

- Cái đó...tại mình đi học thêm với Trâm Anh. Cậu ấy khẳng định cậu là bạn thân của Khải Minh. Vậy mà trước giờ mình cứ tưởng...May thật.

Cô bạn kia không nhấn mạnh từ "khẳng định" nhưng vì sao lọt tai Diệp Minh Nguyệt lại rõ ràng, khó nghe đến thế.

Người đối diện còn có ý định hỏi thêm nữa nhưng lại bị cô gạt đi:

- Giám thị phát đề rồi kìa.

Cho đến khi đề đã đặt lên bài, trống đã đánh. Diệp Minh Nguyệt vẫn chưa có ghi tên. Trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện kia.

Cô lắc đầu lần nữa, cố gắng gạt hết suy nghĩ không liên quan, nhanh chóng ghi tên mình lên tờ đề.

Lúc nộp xong bài thi, Diệp Minh Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm. Đề văn năm nay khá lạ. Cũng may là cô ôn bài kĩ, thử qua nhiều đề nên mới có thể tạm gọi là được.

Diệp Minh Nguyệt cầm cặp sách ra ngoài.

Tâm trạng chợt xáo động khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Dương Khải Minh ở phòng thi đối diện dường như cũng đã nhận ra, nhanh chóng chạy đến.

Diệp Minh Nguyệt không cần ở đó cũng có thể biết được. Những người ở phía sau đang bàn tán những gì.

Ở nơi nào có cậu, mọi thứ khác đều bị lu mờ. Những lời khen ngợi dành cho cậu, những ánh mắt đầy ẩn ý đều khiến mình cảm thấy khó chịu.

Người ta nói giữa biển người vô tận, bạn vẫn có thể tìm thấy người bạn thích chỉ qua một ánh nhìn. Cô gái nhỏ nhắn đang bặm môi, tay cầm cặp sách đứng trước mặt cậu. Dương Khải Minh cố gắng kìềm chế bản thân lại.

Không được ôm, mày sẽ làm cô ấy sợ. Sau này sẽ ôm bù, ôm bù.

Diệp Minh Nguyệt khó hiểu nhìn Dương Khải Minh. Chạy đến xong rồi lại đứng im một chỗ, không nói gì. Thật có vấn đề.

- DƯƠNG!KHẢI!MINH!

- ...ôm bù..bù.

- Cái gì bù ?

Dương Khải Minh giật mình, vội nói:

- Bù..sông. Ai đã đặt tên cho dòng sông.

- Dở hơi. Người chứ ai.

- Ừ..ừ.

Diệp Minh Nguyệt nhìn ngó xung quanh, hỏi:

- Cậu chờ bố sao ?

- Còn cậu ? Đợi mẹ ?

- Mình tự về.

Thi xong vẫn còn khá sớm so với thời gian học bình thường. Mẹ Diệp không thể về được ngay nên cô định tranh thủ về nhà nấu cơm trưa, để chiều còn kịp thi tiếp.

Mùa Này Hoa Chưa NởNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ