- Buổi sáng ma ám chết anh .Hàn Mẫn giọng thấp , thân thể tơi tả trên sàn nhà , cả đêm bị nền sàn lạnh xóc lên cơ thể cũng trở nên lạnh .
Doãn Kì mặt mày có chút trầm ổn mỉm cười :- Ám chết cả hai ta .Gì là ám chết cả hai ta ? Ám chỉ ám một mình anh ta , cô có liên quan gì .
- Ma thấy anh sẽ ám riêng anh , tôi chẳng có liên quan gì cả .
Doãn kì hôm nay mặc chiếc áo sơmi đen , nếu gương mặt không lãnh huyết vậy chắc chắn sẽ rất đẹp .
Hàn Mẫn tựa hồ đứng dậy mệt mỏi , hai chân tê đến đứng không vững , hắn nhàu đến đỡ lấy Cô.
- Buông ra , anh làm gì vậy ?
Hắn ngắm thân ảnh sột sệch trước mặt :- Tiêu Vân .
Tiếng gọi của hắn làm cả đoàn bên ngoài xông vào :- Dạ , Lão đại gọi chúng tôi .
Hắn soạt tay vào túi quần , chân vừa rảo bước đi môi mỏng nhếch lên :- Giúp tiểu thư trang điểm , tôi muốn 5 phút sau phải có nặt dưới sảnh .
Khoảng 4 người thân hình trẻ trung đồng thanh hô :- Dạ .
Sau khi hắn đi , Hàn Mẫn nệt mỏi định ngã ra giường nghĩ ngơi .
- Tiểu Thư , mời tiểu thư theo chúng tôi vào nhà vệ sinh .
Hàn Mẫn tròn mắt , nhìn bốn người phụ nữ trước mắt :- Tại sao tôi phải nghe theo các người ?
Hàn Mẫn tức giận , đến tự do vệ sinh cá nhân cũng bị người jhacs quảng , vậy thà chết còn hơn .
Nghĩ vỡn vơ , Hàn Mẫn cười lạnh , chết cũng là cách tốt , biết đâu khi chết sẽ gặp được mẹ .
Ý nghũ tự dẫn vừa chốm nở lại không đành chết .
Nếu chết đi làm cho cả thế giới hạnh phúc thì tiếc gì một mạng rẻ bèo này .
Nhưng chết , còn Phác Chí Mẫn thì sao ? Anh ấy sẽ vị Doãn Kì thanh toán không còn đường lui và kết cục cũng phải chết .
Hàn Mẫn không thể trơ mắt ra nhìn tất cả đổ xuống được.
Nhin tên ác bá cưỡng hiếp cô hại lần lượt người này đến người khác .
Hàn Mẫn mặt tái nhợt nhưng càn nhìn càn quyến rũ , càn nhìn càn muốn cưng chiều .
Rời căn phòng bước vào nhà tắm :- Tôi muốn mình thật xinh đẹp , giúp tôi chuẩn bị .- Vâng Thưa tiểu thư .
Nước lạnh dội rữa cả cơ thể , mùi thơm của sửa tắn đắt tiền ngào ngạc khắp phòng tắm .
Hàn Mẫn không có thói quen tắm sữa , nhưng không biết tại sao lại muốn làm thân thể toàn mùi sữa tắm.
Lúc trước , Hàn Mẫn không cảm thấy thân mình nhơ nhuốt như vậy , nhưng khi nghe hắn nói , đêm kinh hoàng đó là do hắn gây ra , Hàn Mẫn chỉ muốn lột da , cắt thịt , để cho bớt dơ bẩn .Hàn Mẫn tắm cũng hơi lâu , có người đến gõ cửa và nói vọng vào .
- Tiểu Thư ?
Hàn Mẫn choàng lấy khăng tắm .
- Để quần áo rồi ra ngoài.- Nhưng ... lão đại muốn Tiểu Thư phải xuống sảnh trong vòng 2 phút nữa , người phải tranh thủ.
- Tôi biết rồi.
Hàn Mẫn mệt mỏi , bước ra khỏi phòng sau khi tì tùng của hắn đi khỏi .
Quần áo đẹp thật , một chiếc váy tới gối , hai quai áo bằng mấy viên pha lê nhỏ kéo dài ra tận mông .
Cả phần lưng trống không một mảnh che lại .
Hàn Mẫn ngắm nhìn lên gương , cô đẹp ra từ khi nào vậy ? Nhìn chẳng khác gì mẹ lúc còn trẻ .
Hàn Mẫn đi chân không xuống , cầu thang trãi dài thẳng xuống uống lượng nhìu vòng .
Đi đến chừng 10 mấy bật thang thì thấy hai dãi người đang đứng hai bên như đang chờ đợi nhân vật quan trọng .
Cô đi xuống , mọi người đều gật đầu :- Chào Tiểu Thư buổi sáng .Có cần phải đối sử với một người mồ côi sống như chết trịnh trọng vậy không ?
Cô yên lặng bước xuống đến hết bật thang , có một bà già bước ra gật đầu cung kính :- thưa Tiểu Thư , mời người xuống dùng bữa sáng với ông chủ .
Hàn Mẫn lúc trước thân phận hèn mọn , nay được người cung kính quả bức bách , cảm giác khó chịu , nhưng Hàn Mẫn vẫn cố mỉm cười :- Vâng .
Bà ta lên giọng bảo khẻ vào tai cô :- Ở dưới ông chủ đang có khách thưa tiêu thư.
Cô biết nói gì , bước chân trần xuống , giang bếp to để cái bàn dài như kiểu hoàng gia , thiết nghĩ hắn sống thật phung phí .
Nhưng việc cô chú ý là vị khách , ông ta chẳng ai khác là chủ của tập đoàn Phác thị , cũng là ngươig sinh ra Phác Chí Mẫn , con người này chỉ thấy lợi trước mắt , khinh người nghèo khó , chà đạp kẻ cơ hàn .Hắn lên tiếng gọi cô :- Tiểu Mẫn , đến đây .
Hắn đang diễn , một diễn viên thật chuyên nghiệp .
Hàn Mẫn cũng nên diễn theo , để vở kịch của hắn thêm sinh động .Ông ta lên tiếng đứng cao người cúi đầu cung kính, lúc trước hắn từng ngồi trên cao , coi tứng cúi đầu chào mà không dám ngẩn lên , nhưng cuối cùng chỉ nhận được một ánh mắt ghét bỏ , vốn dĩ từ đầu ông ta đã xem cô như đứa có cha như không , mô côi mẹ , xem cô không phải người mà .
- Chào Tiêu Thư .
Hàn Mẫn không muốn đáp lại .
Hắn như băng , đến gần sẽ cảm nhận được hơi lạnh , hắn yên vị kéo tay cô ngồi kế bên :- Dì 5, lấy cho Tiểu Mẫn ly sữa.- Dạ ...
Ông ta có vẻ rất kính trọng hắn , cứ liên tục gấp thứ ăn bỏ vào chén của hắn :- Lão đại , à , vị tiểu thư đây là ...
Người được hắn gọi là Dì 5 tiếp lời :- Đây là Nhị vị tiểu thư của nhà chúng tôi .
BẠN ĐANG ĐỌC
THANH XUÂN TA TỪNG LÀ KẺ NGỐC [ KẺ NGỐC TRONG ÂM MƯU QUYỀN LỰC ]
FanfictionVào khoảng Thất tịch . Trời mưa tầm tả trên con phố không người. Khoảng thanh xuân của ta là một màu hồng với tình yêu thuần khiết nhưng màu đen xen vào một cách vô cớ làm ta mất đi người mẹ ta yêu quý nhất , thân thể nhỏ nhoi lạc vào cơn ác mộng c...