1. Mình Đi chơi Tiếp Đi, Em Nhé

Start from the beginning
                                    

Rồi vào một ngày, không chỉ có cậu mà còn có một cô gái nào đó cũng đến thăm nó. Cái lúc nhìn họ bước vào phòng, nó đã thấy ghen tức trong lòng, nhìn họ cùng nhau gọt táo cho nó, nó cũng thấy tức nữa. Vì vậy nó cố tình cầm dao cứa vào tay mình nhưng ai ngờ cứa mạnh quá, mất máu quá nhiều, hại cậu lo không hết. Rồi cậu lại băng bó cho nó, cô gái bên cạnh cậu mỉm cười nhẹ nhàng nhưng nó biết là trong nụ cười đó của cô ta là sự giả tạo, muốn báo thù nó.
Vì thế nó càng được nước la oai oái nhằm gây sự chú ý của cậu. Và cậu là xoa đầu nó, giọng đỗ ngọt: Đau lắm hả,  anh sẽ nhẹ tay mà.
Nó liếc nhìn cô gái kia bằng khuôn mặt đắc ý.
Cuối buổi, đã đến lúc cậu đưa cô gái kia về, nó nhìn cậu với ánh mắt long lanh, làm sao cậu có thể hiểu được tâm trạng trong cô đang rối bời như thế nào. Và y như rằng, đêm đó nó đã không ngủ được.
Sáng hôm sau, nó ra tận cửa bệnh viện đón cậu, lại là cô ta, người con gái đáng ghét, tình địch của nó lại đang tình tứ đi bên cậu. Mặt nó tức đỏ ửng cả lên. Cậu nhìn thấy rồi, vội chạy lại trước mặt nó, tay nựng nựng, cậu hỏi: Ai trêu bé thế?
Nó ấm ức chỉ vào cô gái bên cạnh cậu: Chị ta đó!
Cậu quay lại nhìn rồi phì cười:Rồi rồi, vậy để anh xử lý nhé, giờ bé muốn đi đâu chơi nào?
Mặt nó phởn hết cả lên, nó nũng nịu: Em muốn đi công viên.
Được rồi, vậy mình đi công viên - Nói xong cậu cầm tay nó, còn không quên cầm tay cô gái đó, nó liếc theo mà lòng  tức không chịu nổi.
Cô ta lại được đà làm tới: Chị cũng muốn đi với bé nữa, bé cho chị đi cùng nha.
Nó liếc nhìn cô ta, ánh mắt khinh bỉ: Ai cho chị đi.
Cậu quay sang nhìn nó rồi lại nhìn cô ta, cậu thấy thật khó xử rồi cậu bảo với nó: Cho chị Oanh đi với thì càng vui chứ nhỉ.
Nó quay qua nhìn cậu, giọng giận dỗi: Không thích.
Cô ta mỉm cười rồi bảo cậu: Vậy thôi anh với Quyên đi chơi đi nhé, em về trước.
Nói xong cô ta quay lưng đi, còn không quên liếc nó, nó nhìn cô ta mà vui hết sức.
Nó cười với cậu, nó hỏi cậu: Em làm thế là sai hay đúng?
Cậu trả lời nó: Không sao đâu, mình đi chơi nhé.
Nó cười hớn hở: Vâng.

Tháng ngày có cậu thật vui, nó được hưởng trọn tình yêu thương mà nó khao khát. Nhưng cái gì đến cũng phải đến, cái ngày mà đau đớn nhất trong nó.
Hôm đó tự nhiên nó thấy lồng ngực mình đau thắt lại, nó thấy khó thở nhưng lại không có cậu. Nó một tay ôm ngực, chân cố lết ra khỏi phòng bệnh. Nhưng mệt quá rồi, mắt nó tối sầm lại, nó gục xuống sàn.
Sáng hôm sau cậu lại đến, cậu nhìn thấy nó nằm dưới sàn nhà lạnh cóng. Cậu chạy lại lay lay người nó, không thấy nó động đậy. Cậu hoảng. Cậu chạy đi tìm bác sĩ.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ bảo cậu nó đã bị ung thư, không còn bảo lâu nữa. Nhưng nó vẫn chưa biết, cậu quyết định giấu nó.
Sau hôm đó tự nhiên nó thấy cậu đến chơi với nó nhiều hơn. Tự nhiên nó thấy tóc mình rụng nhiều hơn. Tự nhiên nó thấy mình hay bị khó thở. Nhưng không là gì khi lúc nào cũng được nhìn thấy cậu. Rồi một hôm, nó phải ngồi xe lăn, nó không được chạy nhảy nữa. Nó nhìn cậu, cậu nhìn nó, rồi cậu đẩy xe đưa nó đi khắp bệnh viện, ra công viên, ra những nơi nó thích.
Vào ngày cuối cùng của mùa đông, nó thấy khó thở, thấy mọi thứ xung quanh đen kịt, cậu chạy lại bên giường bệnh của nó, nó cười với cậu, nó bảo:
Sao tối quá vậy? Anh bật đèn lên được không?
Cậu bàng hoàng nhìn nó, hua hua tay trước mặt nó, nhìn ánh mắt nó to tròn nhìn cậu mà cậu khóc, cậu xoa đầu nó rồi ôm nó, cậu bảo: Tối rồi, bé ngủ đi nhé.
Nó chớp chớp mắt nhìn cậu, đầu gật gật. Rồi nó nhắm mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Rồi sáng hôm sau cậu lại đẩy xe đưa nó đi chơi. Nó bảo: Trời vẫn còn tối hả anh?
Cậu nói: Ừm, vẫn tối.
Nó gật đầu.
Hôm đó cậu đưa nó đi rất lâu, đến chiều mới đưa nó quay lại phòng bệnh, nó bảo: Sao hôm nay trời tối lâu thế nhỉ?
Cậu nghẹn ngào nói với nó: Hôm nay mặt trời muốn nhường ngôi vị lại cho mặt trăng.
Nó ồ một tiếng, rồi nó bảo với cậu: Anh ơi em buồn ngủ quá.
Cậu nhìn nó rồi nhẹ nhàng bế nó lên giường. Nó nắm chặt lấy tay cậu, nó nói: hôm nay em vui lắm, cảm ơn anh nhé..
Rồi tự nhiên giọng nó nghẹn lại, nước mắt nó ứa ra, nó khóc. Cậu lấy tay gạt đi nước mắt trên gương mặt nó rồi bảo: Anh cũng vui lắm, hay mình đi chơi tiếp em nhé.
Nó nói: Em cũng muốn lắm nhưng em buồn ngủ rồi, ngày mai mình lại đi chơi anh nhá.
Cậu bảo: Em ngủ ngon nhé.
Nói rồi cậu thơm lên chán nó: Ngủ một giấc rồi nhớ phải dậy đi chơi với anh, em nhé.
Nó gật đầu, dòng nước mắt lăn dài trên má nó. Nó biết chứ, nó biết hết mà, nó biết bệnh của nó mà, nhưng nó muốn giữ cậu lại bên nó lâu hơn chút nữa. Tay nó nắm chặt tay cậu.

Ngày hôm sau, cậu lại lay nó dậy nhưng không có phản ứng. Mắt cậu mở to, gọi to tên nó Quyên à, dậy đi em...
Nó vẫn nằm đấy, không nhúc nhích. Hết thật rồi, hôm nay chim không hót. Mưa rơi ngoài kia, như rơi trong lòng cậu. Cậu vuốt tóc nó: Em dậy đi rồi mình đi chơi tiếp, nhé em...

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: May 19, 2019 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

Lỡ một nhịp...Where stories live. Discover now