Có thể mỗi ngày ngoài công việc ở bệnh viện ra, rảnh rỗi anh cũng thường ra vào những nơi ăn tiêu trác táng, nhưng đa phần giống như gặp dịp thì chơi, có lúc thậm chí một chút gặp dịp cũng lười, không còn hứng thú với bất kỳ cô gái nào nữa, dường như chỉ còn muốn mình cô.

"..." Tang Hiểu Du sững người.

Không chạm vào ai khác nữa?

Cô quay sang nhìn anh với vẻ ngỡ ngàng. Đôi mắt hoa đào ấy cũng đang uể oải nhìn mình. Dưới ánh sáng đèn đường sâu rộng, họ nhìn nhau rất lâu, tới khi nhìn thấy cái bóng của chính mình trong mắt đối phương mới thôi.

Trái tim đập loạn nhịp, Tang Hiểu Du hoang mang quay mặt đi, nhanh chóng tăng ga đi theo mấy chiếc xe phía trước.

Dọc đường không nói năng gì, tới tiểu khu, cô vòng qua đầu xe đi tới trước mặt một Tần Tư Niên cũng đã bước xuống. Sau khi nhìn thẳng vào mắt anh, cô gượng gạo lên tiếng: "Khụ... cảm ơn bữa tối hôm nay của anh, lần sau tôi mời anh một bữa. Nhưng nói trước nhé, tôi không mời đắt đỏ vậy được đâu."

"Ừm." Tần Tư Niên rướn môi cười.

"Còn nữa..." Tang Hiểu Du ngẩng đầu lên, vẫn đón ánh mắt anh: "Tuy rằng hơi muộn nhưng vẫn chúc anh sinh nhật vui vẻ, Tần Tư Niên!"

Ba chữ cuối cùng như một chiếc lông nhẹ nhàng cọ vào lòng.

Ánh mắt Tần Tư Niên tối đi.

Tang Hiểu Du rút chìa khóa nhà ra, nói rồi quay người đi lên tầng: "Vậy anh tự lái xe về cẩn thận một chút, tôi lên trước đây!"

"Đợi chút!"

Tần Tư Niên ở phía sau giữ chặt tay cô lại.

Tang Hiểu Du quay đầu, khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"

Ngón trỏ của Tần Tư Niên cọ cọ lên làn da trên cổ tay cô, tựa hồ anh chỉ cần mạnh tay chút nữa là sẽ để lại dấu vết: "Chỉ một câu chúc mừng sinh nhật thôi có quá qua loa không, bà Tần, quà sinh nhật của anh đâu?"

Một tiếng "bà Tần" đã khiến nhịp tim của Tang Hiểu Du tăng tốc lên rất nhanh, tai cô ù đi.

"Tôi chưa chuẩn bị mà!" Cô cắn môi có vẻ bứt rứt. Chuyện sinh nhật anh cũng là chiều nay tới bệnh viện thăm bà ngoại cô mới biết. Y tá nói anh bị ốm, cô lên đi thẳng mua thuốc luôn, làm gì còn thời gian chuẩn bị quà cáp.

Tang Hiểu Du bị anh nhìn chằm chằm, đành nói: "Nhưng nếu anh muốn, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị, anh thích quà gì?"

Tần Tư Niên có vẻ như đang nghiêm túc suy nghĩ, lát sau, ánh mắt anh dần dần trở nên nóng hơn. Anh đột ngột tiến lên trước một bước, cái bóng cao lớn áp sát: "Quà sinh nhật anh muốn chính là... em!"

"Tôi... Ưm~"

Tang Hiểu Du bất ngờ trợn tròn mắt, chỉ kịp phát ra một âm tiết như vậy, những lời sau đó bị nụ hôn của anh cuốn bay.

Nụ hôn của Tần Tư Niên rất mạnh mẽ. Anh kéo cả người cô vào lòng, không để lại chút khe hở, cạy mở răng cô, như dần dần nâng cấp từng lớp từ nông đến sâu, tước đoạt mọi hơi thở của cô.

KHI CÁ NHỎ GẶP CẦM THÚWhere stories live. Discover now