Ah!
----------
"Oniotna?"
Sempai bước vào. Anh ấy vẫn chưa nhận ra tôi đã khám phá đc bí mật junior của anh ấy.
Anh ấy bước vào mang theo trà và bánh.
"Xin lỗi vì đã để em chờ"
------------
Phải , tôi là Oniotna, một con người bình thường.
Tôi có hơi tự ti rằng tôi ko có tai thú như sở thích của sempai. Có khi tôi nên mua một cái đeo....
Eww....
Em gái tôi sẽ cười tôi thúi mũi mất.
Tôi chỉ là một chàng trai bình thường. Tôi có một gia đình hạnh phúc. Cha , mẹ em gái. Mọi ng têu thương nhau.
Tôi có crush một đàn anh tốt tính nhưng có hơi hướng fetish furry.
Tôi có một tương lai rộng mở đang chờ đón.
Mỗi ngày ngủ dậy, bận suy nghĩ vs việc học tập đôi lúc tôi gần như bị cuốn đi mất.
Nhưng tôi ko ghét nó. Cái cuộc sống ổn định nhàn nhã này.
Đây là hạnh phúc.
Đây là giấc mơ của tôi.
Có lẽ tôi cần cố gắng nhiều ở đường tình duyên nhưng ko sao!
Ganbate tôi ơi :))
Tôi đạo xe đạp về nhà. Chúng tôi học nhóm tới chiều muộn. Sempai có ngỏ ý mời tôi ở lại dùng cơm nên tôi ko nơz từ chối.
Giờ trời cũng hơi chập chờn tối. Đèn đường cũng đã đc bật lên.
Tôi thông thả đạp xe về.
Mọit ngày đẹp.
Một ngày vui vẻ.
Được dành thời gian vs crush, dù là chho việc học (trá hình) nhưng cũng đủ khiến tôi vui vẻ.
Tôi thật đơn giản.
Hửm
Tôi dừng xe lại, trước mặt tôi cách vài mét . Dưới ánh đèn đường bị hư chớp tắt là bóng dáng một ai đó.
Nó khiến tim tôi thắt lại. Tôi ko rõ tại sao.
Có lẽ là vì con đường vắt vẻ này khiến cho nó trở nên đáng sợ.
Hay vì cái bóng dáng buồn bã của nó.
Tôi quyết định sẽ đạp nhanh qua.
Viu.
Tôi lướt qua.
"Antonio!"
Nó nói khẽ nhưng ko hiểu sao lại nghe như nó thì thầm trực tiếp vào tai tôi.
Tôi dồn sức đạp nhanh hơn.
Nhưng con đường càng lúc càng dài ra. Những bóng đèn đồng loạt chớp tắt và ẩn trong mỗi ánh đèn giờ đều có hình bóng nó.
Tôi ko nhìn rõ mặt nó.
" antonio..."
Những câu chữ rời rạc
"Không.... tỉnh... đi.... lâu.... mau...."
Trong cơn hoảng loạn tôi bỗng nhận ra.
Giọng nói này.
Giọng nói quen thuộc này, nó là của Enitsal.
Nhưng cái thứ xêu vẹo kia, hình thì ko rõ ràng. Nói thẳng ra nó trong như hình ảnh từ chiếc tivi bị nhiễu sóng.
Nó vương "tay" ra chậm khiến tôi bất ngờ phản xạ ngã người ra né nó.
Rầm
Té xe đạp.
Tôi nhảy ra khỏi xe, mặc cho da thịt đau nhức vì cú ngã sự sợ hãi đã lấn áp tôi.
"Antonio....."
Nó gọi.
Antonio?
Ai vậy?
Tôi ko thể chạy đi đâu đc, thứ đó đứng dọc cả quãng đường dưới ánh đèn chớp tắt. Tôi chỉ có thể chạy ra đứng giữa làng đường cách xa nó càng tốt.
"Tránh ra!
Người muốn gì?"
Có vẻ như nó ko thể rời khỏi chổ mà nó đứng nên chúng nó chỉ có thể đứng gọi antonio antonio trong khi nhìn tôi.
Tôi sợ hãi, nằm co người lại tư thế bào thai tay và chân run cầm cập.
Mặt đường run chuyển.
Cảm giác này... ko thể nhầm lẫn! Là xe! Có xe đang chạy tới.
Tôi ngẩn đầu dậy nhìn lên, từ đằng xe ánh đèn đang dần hiện lên.
Bim bim
Nó bấm còi. Chắc gã tài xế tự hỏi có thằng dở nào mà đi nằm giữa đường như tôi.
Tôi dùng hết sự can đảm ngồi bật dậy vẫy tay ra hiệu cho dừng xe.
Tôi muốn rời khỏi đây.
Tôi ko muốn chạy nép vào, vì như thế tôi sẽ vào tầm với của "nó"
Đường này vốn dĩ ko rộng, nó ko có nhiều dân cư nên chỉ yếu nó vừa đủ cho hai xe oto chạy qua hoàn toàn ko dư một khúc nào cả.
Bim bim!
Tiếng kèn lại vang lên, tôi vẫy tay xin dừng.
Nó lao đến.
Ko có dấu hiệu ngưng lại.
---------
"Oniotna"
Tôi mở mắt .
"Em gặp ác mộng à?"
Chồng tôi , Enitsal nhìn tôi đầy lo lắng.
Tôi nhận ra mình đang toát mồ hôi lạnh.
"Ừm... em hơi mệt..." tôi khó nhọc đáp "em... gặp ác mộng"
Anh ấy ông lấy tôi dịu dàng xoa lưng tôi.
"Ừm có anh ở đây rồi, ổn rồi Oniotna..."
Khi sự sợ hãi dịu xuống tôi nhắm mắt lại rúc đầu vào lòng chồng mình. Mùi dầu gội đặt trưng của anh ấy khiến tôi dễ chịu.
"Oa oa oa"
Tiếng đứa con trai đầu lòng của chúng tôi bật lên ở phòng bên cạnh.
"Để anh" nói rồi Enitsal ngồi dậy rời đi. Tôi có cảm thấy hơi tiếc nuối một chút nhưng ko sao tôi có thể đợi vài phút rồi anh sẽ lại quay về.
Căn phòng tĩnh lặng .
Tôi bổng nhớ về cơn ác mộng, tôi đã quên mất một phần nào nhưng cái thứ đen đuốc xêu vẹo kia thì in đậm.
Cạch.
Cửa phòng tôi bỗng đóng lại và đánh khoá.
"Entisal??!!!" Tôi hét lên gọi chồng, anh ấy ở phòng bên cạnh cớ nào lại ko nghe đc.
Nhưng ko hề có ai đáp lại.
Tiếng trẻ con vẫn còn khóc.
Ah...
Sao tôi ko thể nhớ mặt con trai tôi?
Đúng là nó là con nuôi vì cả hai tôi đều là đàn ông, nhưng có nuôi hay ruột nó cũng là con tôi.
Tại sao tôi ko thể nhớ?
Ah....
Tôi ngồi dậy chạy tới cánh cửa.
Tay khoá ko thay đổi.
Cạch cạch cạch....
"Entisal!!!! Làm ơn đi! Nói với em đây chỉ là trò đùa của anh!"
Chồng tôi luôn là một người hiền lành ấm áp thật khó hình dung anh ấy lại đùa trò kinh khủng như vậy.
Nhưng lạy chúa! Tôi ước gì nó là trò đùa thật.
"Nó"
Nó tự lúc nào đã đứng trong góc phòng.
"Antonio..." nó gọi
Lần này nghe tha thiết và buồn bã hơn.
Cạch cạch cạch.
Tôi cố xoa nắm cửa trong vô vọng.
"Oniotna theo tôi!"
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, đó là một đứa trẻ với đôi cánh thiên thần nhỏ nhắn.
"Nhanh lên! Ra đây!"
Ở tình huống này bất cứ cái gì có thể cứu tôi tôi đều chấp nhận.
Tôi lao ra cửa sổ
BẠN ĐANG ĐỌC
Oc plot 2
Teen FictionPhần tiếp theo của oc plot nhưng bển dài quá nên chia ra bên này. Warning: Truyện viết ra vs mục đích tự đú đởn vs bạn ko có nhu cầu danh vọng , lỗi chính tả đầy nhốc lười sửa và câu cú cực rởm nên ai đọc tới đây thấy mất hứng xin hãy click back
Oniotna no monogatari
Bắt đầu từ đầu
