CHƯƠNG 4: TÌM THẤY

Start from the beginning
                                    

 Sau khi tới thành phố X, Lăng Thanh Phàm thuê một chiếc xe bốn chỗ, sau đó tự mình lái đến địa chỉ được ghi trong tập hồ sơ. Trong lòng anh vô cùng hồi hộp, không biết khi gặp lại, hai người họ sẽ nói câu gì đầu tiên. Cho đến khi xe dừng lại ở một căn nhà cấp bốn nho nhỏ, bên cạnh là vườn rau xanh tự trồng, Lăng Thanh Phàm vẫn chưa hết bấn loạn.

 Bước xuống xe, đi đến đứng trước cửa chính, anh đưa tay lên gõ. Gõ ba bốn tiếng vẫn không thấy bên trong có tiếng động, Lăng Thanh Phàm nóng lòng muốn phá cửa. Nhưng khi nghĩ lại bản thân không nên đường đột như vậy, anh đành đứng chờ Tống Dĩnh.

 Khoảng mười lăm phút sau, Lăng Thanh Phàm mơ hồ nghe được âm thanh huyên náo ở phía trước:

- Mẹ ơi, hôm nay mẹ thấy Hề Hề có giỏi không? Hề Hề chọn cá rất ngon nhé. Mẹ làm món cá sốt cà chua được không?

 Liền sau đó, Lăng Thanh Phàm liền nghe thấy một âm thanh quen thuộc mà suốt năm năm qua anh chưa từng được nghe:

- Hề Hề giỏi lắm, hôm nay mẹ làm món hai đứa thích nhất nhé.

 Lăng Thanh Phàm ngẩng đầu lên, đập vào mắt anh là gương mặt Tống Dĩnh đang cười tươi nhìn bé gái tên Hề Hề. Tống Dĩnh phát hiện trước nhà mình có một chiếc xe hơi lạ, cho đến khi nhìn thấy người kia là Lăng Thanh Phàm, túi đồ vừa mới đi chợ về liền rơi xuống đất, trong lòng cô dâng lên một dự cảm bất an.

 Theo phản xạ, Tống Dĩnh kéo Thanh Duyệt và Thanh Hề ra phía sau, phòng bị nhìn Lăng Thanh Phàm. Đã năm năm trôi qua, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này, trái tim của Tống Dĩnh vẫn không tự chủ được mà đập nhanh. 

 Anh vẫn như vậy, ngũ quan vẫn không thay đổi dù chỉ một chút. Chỉ là nhìn anh lạnh lùng hơn, phong trần hơn ngày trước. Nhưng Lăng Thanh Phàm đến đây làm gì? Là đòi lại hai đứa nhỏ từ cô sao? Tống Dĩnh càng nghĩ càng sợ, không khỏi giữ chặt hai đứa bé hơn.

- Tiểu...Tiểu Dĩnh, em...đây là?

 Lăng Thanh Phàm cũng ngây ngốc không khác gì cô, đối mặt với Tống Dĩnh lúc này, anh không biết phải nói gì. Bao nhung nhớ của năm năm qua, không phải một ngày là có thể bày tỏ. Thanh Hề tò mò nhìn anh, sau đó lại nhìn mẹ, khẽ hỏi:

- Mẹ ơi, chú này là ai?

 Lăng Thanh Phàm khi nghe được giọng nói non nớt kia, trái tim chấn động không thôi. Đó là con gái của anh, là cốt nhục của Lăng gia. Lăng Thanh Phàm đi đến gần, ngồi xuống, đưa tay sang Thanh Hề:

- Hề Hề, lại đây với ba.

 Lăng Thanh Phàm gọi tên con gái theo cách mà Tống Dĩnh gọi. Nhưng khi tay anh gần chạm đến tay Thanh Hề, Tống Dĩnh không nể tình hất tay anh ra, kéo sát Thanh Hề lại với mình, tức giận nhìn anh:

- Anh muốn làm gì? Anh muốn đưa Hề Hề đi sao? Tôi không cho phép, anh mau đi đi, đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi.

 Mặt Tống Dĩnh đỏ bừng vì tức giận. Cô biết ngay mà, nhất định là anh đến để đưa hai bảo bối của cô trở về Thượng Hải. Lăng Thanh Phàm vô cùng ngạc nhiên trước thái độ của Tống Dĩnh, lại nhìn đến bé trai bên kia. Nhưng đứa nhỏ lại rất không khách khí liếc anh một cái, níu tay Tống Dĩnh:

- Mẹ, chúng ta vào nhà thôi.

 Thanh Duyệt cúi người nhặt túi đồ lên đưa cho Tống Dĩnh, cô liền cầm lấy rồi kéo hai đứa nhỏ vào nhà. Thanh Hề ngoái lại nhìn Lăng Thanh Phàm, trong mắt hiện rõ sự tò mò về một người lạ là anh. Lăng Thanh Phàm không chấp nhận được điều đó liền có ý định bước theo bọn họ, nhưng Tống Dĩnh đã nhanh tay hơn, tiếng đóng cửa ở bên hông nhà nhanh chóng truyền đến.

 Hiện tại, trong lòng Lăng Thanh Phàm rất loạn. Tìm được Tống Dĩnh, anh rất vui mừng, anh còn tưởng như các mạch máu trong cơ thể mình đang vỡ tung ra. Thế nhưng điều khiến anh không hiểu là vì sao cô lại đem hai đứa nhỏ đến nơi này? Không phải năm đó anh đã nói bọn họ sẽ kết hôn sao?

 Lăng Thanh Phàm vẫn đứng ngây ngốc trước căn nhà nhỏ, không có ý định rời đi. Anh nhìn thấy sau tấm rèm cửa màu trắng kia là bóng dáng nhỏ nhắn của Hề Hề. Thanh Hề leo lên một chiếc ghế nhỏ, nhìn ra bên ngoài vẫn thấy Lăng Thanh Phàm liền quay vào nói với Tống Dĩnh:

- Mẹ ơi, chú vẫn đứng ở ngoài.

- Hề Hề ngoan, con vào phòng chơi nhé?

 Tống Dĩnh cúi xuống dỗ dành. Sự xuất hiện của Lăng Thanh Phàm này hôm nay đã xáo trộn mọi thứ. Nhưng Thanh Hề vẫn tò mò về Lăng Thanh Phàm:

- Mẹ, lúc nãy chú ấy nói là ba. Có phải là ba như anh Tiểu Trì nói không? 

 Tống Dĩnh ngồi xuống cạnh Hề Hề, nhẹ nhàng nói:

- Hề Hề, không phải trước đây không có ba chúng ta vẫn sống tốt sao? Chúng ta không cần ba nhé? Có được không?

 Thanh Duyệt nãy giờ luôn luôn im lặng. Cậu bé biết ba nghĩa là như thế nào. Nhìn thấy mẹ như vậy, Thanh Duyệt liền đi đến bên cạnh Thanh Hề:

- Hề Hề, là chúng ta không cần ba, chứ không phải ba không cần chúng ta. Đi thôi, chúng ta đi chơi mô hình đi, hôm nay anh sẽ cho em mô hình của anh.

 Thanh Hề nghe đến mô hình liền để hết mọi thứ ở sau đầu, vui vẻ theo Thanh Duyệt vào phòng. Tống Dĩnh nhìn thấy con trai hiểu chuyện như vậy, trong lòng vừa vui vừa buồn. Tống Dĩnh đứng dậy nhìn ra cửa sổ, Lăng Thanh Phàm vẫn còn đứng đó.

 Anh nói cô phải làm như thế nào mới vừa lòng anh đây? Năm năm trước anh bắt cô bỏ hai đứa nhỏ , bây giờ lại muốn đến tranh giành con với cô sao? Cho dù như thế nào, cô cũng không để hai đứa nhỏ rời xa cô.

TRUY ĐUỔI VỢ YÊUWhere stories live. Discover now