Ngày Dở Chứng

274 25 17
                                    

Hôm nay Apophis hình như bị dở chứng. Cả ngày cứ đơ đơ như người mất hồn, cho dù đến Thoth có gọi cũng chẳng thèm thưa, chỉ cứ ngẩng đầu lên trời mà nhìn mây với nắng trôi đi. ĐM chảnh boy hả con? Có mà chảnh chó...

Tối, Im với Djoser phải đi để mà ôn thi khảo sát. Nếu điểm vụ này kém coi như đang leo rank hạng 2 mà tụt conmeno mana thì thôi! Về thành mà trấn. Chỉ còn Thoth với Apep ở nhà. Con rắn ngốc to xác nằm cuộn tròn trong lòng vợ mình, chăm chú nhìn cái vỏ táo dài như sợi dây vẫn đang dài dần ra một cách hiếu kì. Thoth thấy cái bộ mặt lơ ngơ của Apep, đương nhiên cũng có bật cười. Và chỉ trong một cái giây bật cười đó, con dao đã chính thức xin chào ngón tay.

"Sao không vậy?"_ Apophis ngay lập tức bật dậy hỏi, nhưng cái vẻ làm nũng khi thường có khi vẫn tiếp tục bốc hơi.

"Xí! Làm gì mà quá! Có phải đứt nguyên cánh tay đâu chứ. Liếm cái là khỏi ngay mà!"_ Thoth bật cười xoa xoa đỉnh đầu con rắn ngốc giờ đang ngồi ngây thơ y như con thỏ, tạm đặt con dao xuống một bên.

"Liếm là khỏi hả?"_ Apep nhìn Thoth, sắc mặt vẫn chẳng mấy thay đổi.

"Ừ. Không cần lo đâu mà."_ Thoth gật đầu.

Vừa nói xong, bàn tay bị thương của Thoth đã ngay lập tức được nâng lên. Apophis nâng bàn tay cậu bằng cả hai tay, chăm chú nhìn cái giọt màu đỏ đỏ cứ mấp mé ở miệng vết thương. Bất chợt, cậu há mồm và ngậm nguyên cả ngón tay của Thoth vào mồm. Tặc lưỡi đánh xuýt một cái vì nước bọt dính vào vết thương hơi xót, Thoth chợt đỏ mặt.

"Đỡ chưa?"_ Apophis buông tay cậu ra, hỏi ngu ngơ.

"Um... Ờ. Đỡ rồi..."_ Thoth rụt tay về, xoa xoa lên vết thương nhỏ, gò má dần ửng hồng và nóng dần lên theo thời gian.

"Thoth..."_ Apep gọi cậu. Dài và nhẹ nhàng.

"Sao vậy?"

Đáng ra Thoth không nên trả lời con rắn đó... Vừa nói xong, Apophis đã vồ lấy cái đôi môi mỏng kia mà cắn như đang chết đói vậy. Người ta bảo bàn tay khép hờ là để chờ một bàn tay khác đan vào. Trong trường hợp này, nắm tay rồi còn cựa quậy nữa là xác định một đứa đo đất, một đứa đạp bàn. Vì nói thẳng ra là cũng thương cho con rắn, Thoth quyết định nằm yên trên ghế luôn. Nhưng một khi mà tên nằm trên chủ động trước thì thể nào cũng có truyện  vui để mà xem.

Cháo lưỡi với vợ đến gần ná thở, con rắn đần mới chịu buông ra. Hít thở chưa được bao lâu, định há mồm để mắng cho con rắn thêm một lần nữa, ngay lập tức, Thoth lại bị chặn họng thêm một lần nữa. Apophis không hiểu sao đột nhiên tiện tay lấy tạm một miếng táo đã cắt sẵn trên bàn, nhét vào mồm Thoth. Chẳng lẽ con rắn đần định biến Mặt Trăng khả ái thành heo quay giá bếp!? Đùa sao mà đùa ác vậy!? Bàn tay để hờ nãy giờ trên người nghịch ngợm luồn vào trong áo, bắt đầu cấu véo. Bị đùa nghịch ở cái nơi nhạy cảm ít khi đụng đến, Thoth rùng mình, rồi cựa quậy, những tiếng rên bị ứ lại trong cổ họng chỉ đủ phát ra được mấy tiếng "A" nho nhỏ, như thể đang cầu xin.

Apophis dụi dụi đầu vào hõm cổ Thoth. Mấy lọn tóc hình con rắn của anh làm cậu thấy nhột. Chắc lại cắn rồi đây... Mới hôm trước đã cắn cho cậu nham nhở cả ở cổ lẫn vai, Apep bảo rằng đó là vì cậu hay mặc đồ kín đáo quá, phải cắn như vậy thì mọi người nhìn thấy mới biết rõ rằng con quễ đôi khi hay lên cơn là của mình. Mới không sợ mất của. Nhưng kì một cái là, Apep không cắn. Cậu ta chỉ hôn thôi. Hôn một cách mạnh bạo (dã man, theo ý của Thoth). Nếu sau vụ này mà trên cổ toàn vết hôn đỏ chót đến rỉ máu thì chắc cậu sẽ phải đi mượn Hinome mấy cái khăn quàng cổ đây. Nhưng chú ý vào chuyện chính. Apep vừa hôn dọc theo mang tai cậu thì dừng lại. Cậu ta đưa tay lên, liếm, hay nói cách khác dễ hiểu hơn là làm ướt ngón trỏ và ngón cái.

(ITGPI/Im) Góc Quắn Cùng Im The Great Priest ImhotepWhere stories live. Discover now