Chương 57: Sweetheart tế phẩm của huyết tộc (6)

Start from the beginning
                                    

"Không được! Không uống bậy được, làm sao em xác định đây chỉ là cảm bình thường?" Ma cà rồng tiên sinh không hề tin vào phán đoán của loài người.

Vì thế, ban đêm mưa thu không ngừng đó, thái y Khuyết Đức lại bị bạo quân triệu hoán, cưỡng chế đến đó trong vòng một tiếng.

"Tình hình đường thế này, anh phải trả tôi gấp năm lần, một tiếng cũng giá đó! Bệnh cấp tính thì gọi bệnh viện đưa trực thăng đến mà đón." Trời mưa dẫn đến chỗ nào cũng kẹt xe, đường đi rất trơn trượt, Khuyết Đức lết mãi cũng mò đến được lâu đài của Nicolas đại nhân.

Khám một chút, không có vấn đề gì, chỉ là bệnh cảm bình thường thôi.

"Khó chịu thì nói, uống hai viên thuốc cảm vào đi. Không khó chịu thì không sao, sáng thứ bảy sẽ tự khỏi."

Trương Thần Phi lại không tin: "Sáng sớm vẫn còn khoẻ mà, tự nhiên lại bị cảm, có phải là do mất máu quá nhiều nên vậy không?"

"Hả? Mất máu nhiều? Sao lại mất máu?" Khuyết Đức đang thu ống ý nghe sửng sốt, ân cần nói, "Nếu mất quá nhiều máu thì có thể khiến thân thể mất sức, sẽ dễ bị nhiễm bệnh."

"Vậy được rồi, mười giọt máu một giọt... Ưm..."

Tiêu Tê vội vàng che miệng Trương Đại Điểu, nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ, quản gia và người làm không ở đó, thờ phào một hơi: "Đừng nghe anh ấy, anh ấy vẫn còn chìm trong truyện."

Là người thứ duy biết Trương Thần Phi bị bệnh, Khuyết Đức gật đầu ý bảo đã hiểu.

Trương Thần Phi đẩy tay tiểu kiều thê ra, nhảy dựng lên nắm cổ áo Khuyết Đức, đè người lên cửa: "Anh có thể cam đoan em ấy chỉ bị cảm thôi không? Nghĩ kĩ hơn đi. Nếu như khám sai, tôi nhất định sẽ vặt đầu anh xuống, dùng máu trong tim anh làm nước sốt chấm khoai tây chiên."

Khuyết Đức nháy mắt mấy cái: "Dùng máu tôi làm nước sốt chấm khoai tây chiên? Anh đang diễn vai ma cà rồng hả? Phụt!" Trong nháy mắt đã hiểu đây là kịch bản gì, bác sĩ tư nhân yêu thích văn hoá ma cà rồng hai mắt loé sáng.

"Được rồi, đừng quậy nữa." Tiêu Tê xoa xoa đầu choáng váng, kéo ông xã nhà mình lại, tự mình tiễn Khuyết Đức xuống lầy, tiện thể hỏi bên thầy của hắn đã nghiên cứu được đến đâu.

"Bây giờ vẫn chưa có tiến triển gì. Sắp tới thầy ấy sẽ đến Trung Quốc để giao lưu học thuật, có thể tôi sẽ tìm cơ hội để mọi người gặp mặt nhau." Khuyết Đức nhún nhún vai.

Tiêu Tê không có hứng thú với việc gặp mặt thầy của Khuyết Đức, chuyện này không liên quan đến vấn đề y học mà là vấn đề kỹ thuật. Lúc trước Trương Thần Phi tỉnh lại có liên lạc với thầy của Khuyết Đức, hỏi ông có thể liên hệ với bên tổ chức phản trí não của Mỹ hay không, để hắn có thể lấy được số liệu liên quan qua những người đó.

Hắn muốn gặp số liệu chứ không phải là thầy giáo.

Xoa cái đầu nhức nhối mềm yếu chui vào chăn. Cơn cảm này đến quá đột ngột khiến Tiêu Tê cũng không nhịn được nghi ngờ, có phải là nguyên nhân do việc bị hư thận không. Từ khi Trương Đại Điểu bị bệnh, quả thận này của cậu chưa từng được nghỉ ngơi.

"Thân thể của loài người yếu ớt thật." Thân vương đại nhân thở dài ôm tiểu tế phẩm ủ rũ vào trong lòng. Rõ ràng chỉ là tế phẩm loài người dâng lên, chỉ là một món đồ ăn của hắn, nhưng chỉ cần nghĩ đến ngày nào đó vật nhỏ này biến mất thì trong lòng của hắn liền co rút đau đớn không ngừng.

Tiêu Tê uống thuốc cảm khiến cậu rất buồn ngủ, nghe không rõ ông xã nói gì, vùi mặt vào ngực hắn cọ cọ, an tâm ngủ.

Trương Thần Phi thì không ngủ, ôm tiểu kiều thê đến nửa đêm, xác nhận cậu không sốt mà tim cũng không ngừng đập mới nhắm mắt lại ngủ một hồi.

Sáng thứ bảy, bên ngoài vẫn còn rớt mưa thu, nơi nào cũng ướt nhẹp.

Quản gia ôm một bó hoa cúc trắng đi đến, chào buổi sáng với hai người mới rời giường: "Đã chuẩn bị xong bữa sáng, có cần dùng xe giờ không?"

Tiêu Tê ngủ một giấc cảm giác khá hơn, chỉ là mũi vẫn chưa thông: "Nói tài xế chở thôi, hôm nay không muốn lái xe."

"Được." Quản gia gật đầu đáp lại, xoay người đi dặn dò.

Chiếc Maybach màu đen dạo quanh trên đường núi, do trời mưa nên đường khá vắng người. Trên con đường ngoằn nghèo hai bên là lá vàng đã rụng, chúng bị nước mưa thấm vào, nhìn cứ y như là dán lên vậy.

Dọc theo đường đi, ma cà rồng tiên sinh im lặng bất ngờ, không hỏi đang đi đâu cả. Xuống xe thì hắn bung dù ra, nắm tay tiểu kiều thê bước vào nghĩa trang.

Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Trương Thần Phi.

Trên tấm bia đá màu đen có ảnh chụp của một người phụ nữ trẻ tuổi. Đó là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp còn có chút anh khí, nhìn vào phía trước, cười sáng lạn. Dung mạo Trương Thần Phi cực kỳ giống mẹ mình.

Tiêu Tê đặt bó hoa cúc trắng trong tay ở trước mộ, lấy khăn tay xoa ảnh chụp, nhỏ giọng nói, "Mẹ, tụi con đến thăm mẹ."

Mẹ Trương qua đời lúc Trương Thần Phi còn đang học cấp 2, tuổi còn trẻ mà đột ngột phát bệnh.

Trương Thần Phi giơ dù, đứng sau tiểu kiều thê, trầm mặc không nói nhìn ảnh chụp trên mộ bia, giương mắt lại chợt nhìn thấy đằng sau có một bó hoa hồng nhạt.

"Đợi chút." Thân vương đại nhân kéo tiểu kiều thê, nhét dù vào tay hắn, tự mình bước lên lôi bó hoa hồng nhạt đằng sau ra.

Hoa hồng vẫn còn mới, dùng dây ruy băng thắt thành hình trái tim.

"Thần Phi..." Tiêu Tê không ngăn được, hoa hồng đã bị Trương Thần Phi ném mạnh trên mặt đất.

"Hoa của loài người sao có thể xứng với mẹ." Giọng nói của Dior tiên sinh lạnh lùng, không phân được đây là lời thật lòng hay chỉ là lời kịch. Giày da đen đạp lên, nghiền bó hoa xinh đẹp tan nát.

Tiêu Tê thở dài, nếu như không đoán sai, hoa này chắc là ba Trương Thần Phi đưa đến. Nhiều năm thế rồi mà hắn vẫn không thể tha thứ cho ba mình.

Đội mưa đi đến nghĩa trang không thì tốt cho bệnh cảm. Lúc Tiêu Tê trở lại biệt thự thì không ngừng chảy nước mũi, tắm nước nóng xong mới ổn hơn. Lại ngủ thêm một ngày, đến tối còn bị nóng thêm.

Mà thân vương đại nhân đi thăm mẹ về thì tâm tình trở nên tệ hại, đến ngày thứ hai cũng không giảm. Cả ngày coi chừng tiểu kiều thê, một tấc cũng không rời, thậm chí đi toilet cũng lẽo đẽo theo sau.

"Em bị cảm chứ không phải độ kiếp, còn có thể bay mất à?" Tiêu Tê ngồi ở trên bồn cầu không biết nói gì. Cậu đã ổn lắm rồi, không sốt cũng không đau đầu.

"Tôi có một việc quan trọng muốn nói với em. Tôi đợi em ở ngoài." Ma cà rồng ưu nhã cúi người, hôn tiểu kiều thê một cái rồi thân sĩ bước ra ngoài đóng cửa lại.

Đến khi Tiêu Tê tắm xong bước ra ngoài thì thấy trên giường rải đầy cánh hoa, còn có một ma cà rồng tiên sinh miệng ngậm hoa hồng.

"Phịch", khăn lau đầu trong tay rớt xuống, Tiêu Tê nhìn tạo hình Trương Đại Điểu trên giường: "Anh..."

Đột nhiên bị ôm lấy, được đặt lên đám cánh hồng, tóc còn chưa sấy khô dính vào cánh hoa. Tiêu Tê giùng giằng muốn bò dậy.

Hoa hồng tươi đẹp. Làm nổi bật da thịt trắng nõn của tiểu tế phẩm, thoạt nhìn cực kỳ ngon miệng. Dior tiên sinh liếm liếm môi, bước đi y như tước sĩ bò lên giường, bắt người đang cố trốn lại. Xoa lên cánh môi nhạt màu, cầm nhành hoa quét hờ qua: "Thiếu niên à... Em nhất định là lời nguyền rủa của thần minh từ ngàn năm trước, nếu không phải thì sao tôi lại trở nên điên cuồng như thế này chứ?"

"Nói tiếng người." Tiêu Tê bị hoa hồng trong tay hắn cọ ngứa, nhịn không được cau mày.

"Thân thể của em quá yếu đuối, hãy để cho tôi sơ ủng em đi. Biến em thành ma cà rồng, có sinh mệnh vĩnh hằng giống như tôi vậy." Thân vương đại nhân thâm tình vịnh ngâm, ném nhành hoa xuống, ôm tiểu tế phẩm vào trong lòng.

Sơ ủng, Tiêu Tê biết. Nghe kể ma cà rồng cấp cao có thể biến người bình thường thành ma cà rồng, trước tiên là hút khô máu người này, sau đó thì cho người này uống máu của ma cà rồng đó.

"Anh... anh muốn làm thế nào?" Tiêu Tê đẩy hắn ra chút, không xác định hỏi.

"Đầu tiên tôi sẽ hút sạch máu tươi của em, sau đó ngay lúc em yếu dần đi tôi lại dùng máu của tôi đẩy vào em, đưa vào chỗ sâu nhất trong cơ thể em. Nếu như em có thể sống lại thì chính là đã thành công."

Phương pháp này hình như không giống truyền thống lắm, nghe cứ kỳ kỳ chỗ nào đó.

Tiêu Tê yên lặng một lát: "Ý anh là anh không muốn đeo bao đúng không?"

"À... Cũng có thể nói như vậy."

DIOR TIÊN SINHWhere stories live. Discover now