Hình như so với hiện tại còn thảm hơn.

Nhưng nói như vậy, mình sẽ không tạo ra thương tổn cho đối phương. Lâm Kiến Bảo thích Nhậm Thần Dương, cũng không muốn thương tổn hắn, chỉ là muốn chấp nhất tranh thủ một chút, xem có khả năng ở cạnh bên người đối phương, nhưng xem đến hiện, căn bản không có khả năng, đối phương có bạn gái, lại còn chán ghét cậu, cậu đem thứ tốt nhất cho Nhậm Thần Dương, lại nhận được lời nói ác độc từ Nhậm Thần Dương, đâykhông phải là phương thức biểu đạt tình ái.

Lâm Kiến Bảo cảm thấy chính mình nên buông tay, chính là trong lòng lại luyến tiếc.

Cậu nhìn đồng hồ, trước năm phút khi kim phút chỉ đến số, gọi cho đối phương, điện thoại vang đến khi tự ngắt vì không có người nhận, Lâm Kiến Bảo bám riết không tha gọi lại, sau đó tiếp tục không có người nghe.

Cậu giống như máy móc không ngừng gọi điện, nhìn đồng hồ chuyển động càng nhanh, trong lòng càng ngày càng khó chịu. Rốt cuộc đến 0 giờ, điện thoại được nhận, khi bên kia truyền đến âm thanh của Nhậm Thần Dương, Lâm Kiến Bảo còn có chút ngốc, chờ xác định chính mình không phải ảo giác, đôi mắt nóng lên, nhẹ giọng kêu: “Lão công”

Bên kia trầm mặc trong chốc lát, mới lại lên tiếng, “Chuyện gì?”

“Lão công, năm mới vui vẻ!”

Nhậm Thần Dương tĩnh một chút, mới nhàn nhạt trả lời một câu “Năm mới vui vẻ”.

Ngoài phòng bắt đầu có người đốt pháo hoa, tiếng ồn ào vang khắp nơi nơi, Lâm Kiến Bảo nói gì đó Nhậm Thần Dương không nghe rõ, cách một hồi lâu, thanh âm đối phương mới đứt quãng truyền đến, “Không ở bên kia nữa sao?” (Chém ._.)

Nhậm Thần Dương không nghe rõ, mơ hồ cảm thấy đối phương giống như đang khóc, thanh âm mang theo khàn khàn, trái tim hắn trong nháy mắt ninh chặt, hắn không quen với loại cảm giác này, bàn tay xoa xoa ngực trái, muốn đem cái loại cảm giác này nhanh chóng đè xuống.

Chờ an tĩnh một ít, thanh âm Lâm Kiến Bảo mới rõ ràng truyền đến, “Lão công, ba mẹ em muốn đưa em ra nước ngoài, khoảng mười ngày nữa sẽ đi, lão công, anh sẽ luyến tiếc em sao?”

Nhậm Thần Dương nhắm mắt, nỗ lực duy trì thanh âm bình tĩnh lạnh băng, “Tôi sẽ không.”

Bên kia hô hấp có chút thô nặng, Nhậm Thần Dương đoán Lâm Kiến Bảo hẳn là đang nức nở, bởi vì thanh âm cái mũi của cậu chính mình đã nghe qua, không thể hiểu được sao lại nhớ kỹ trong lòng.

Lâm Kiến Bảo nói: “Em sẽ luyến tiếc anh, nhưng là em sợ còn như vậy, anh sẽ rời xa em. Nhậm Thần Dương, hẹn gặp lại, thực xin lỗi.”

Nhậm Thần Dương nhìn điện thoại bị cắt, hơi hơi có chút thất thần, cỗ cảm giác xa lạ lại từ đáy lòng bừng lên, mãnh liệt làm hắn sợ hãi, hắn nỗ lực đem những cảm giác ấy mạnh mẽ áp xuống.

[Đam mỹ][Edit] Si hán làm người chán ghétWhere stories live. Discover now