Chương 11: Không còn mặt mũi nào gặp nam thần.

Start from the beginning
                                    

"Ngô Thế Huân." Phó đạo đi đến trước mặt hắn nhẹ giọng gọi, vẻ mặt hơi giận, "Giấy chứng nhận là giả, người đánh nổ lần này cũng không có giấy phép. Hiện tại đã bị bắt rồi."

"Cháu thế nào?" Phó đạo vỗ vỗ bờ vai hắn, đột nhiên thấy máu thấm qua áo ra ngoài, giật mình định nói thì chợt nghe tiếng cửa phòng giải phẫu mở.

Ngô Thế Huân là người đầu tiên bước lên.

"Phẫu thuật thành công, người bệnh bây giờ còn trong thời gian hôn mê, bỏng chú yếu tập trung ở chân, hai chận bị gãy xương, nhưng không quá đáng ngại. Sau này gia đình sẽ phải phối hợp trị liệu, cậu ấy mới hồi phục hoàn toàn được. Ba ngày tới là giai đoạn cần theo dõi sát sao, người nhà chỉ có thế đứng bên ngoài thăm."

Ngô Thế Huân tỏ vẻ đã hiểu, sau đó đi nộp viện phí, Lộc Hàm dã được chuyển vào trong phòng bệnh, thoạt nhìn không có gì đáng lo ngại, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

Bác sĩ tiếp tục nói với Ngô Thế Huân những điều cần phải chú ý, trong ba ngày này yêu cầu chỉ được quan sát, tránh nhiễm khuẩn, Nếu muốn đi vào nhất định phải mặc đồ bảo hộ, vả lại cần quan tâm đến biến hóa cảm xúc của người bệnh, không được kích thích quá mức.

Ngô Thế Huân mời Phó đạo về trước, chuyện người đánh nổ bên kia kính nhờ ông theo sát tiến độ.

Cuối cùng trong gian nhỏ ngoài phòng bệnh cách ly chỉ còn Ngô Thế Huân và Hứa trợ lý.

"Anh Ngô, hay anh cũng về nghỉ ngơi đi, đêm nay để em trực đêm cho." Bởi vì bệnh viện nói ngày mai người giám hộ mới tới được, cho nên đêm nay cần người ở lại chăm sóc.

"Không sao cả." Lúc này Ngô Thế Huân mới phát hiện vết thương của mình đau đến tê dại, hắn nhìn cậu trai trong phòng bệnh, sắc mặt nhu hòa lại một chút, "Tôi đi phòng khám xử lý lại miệng vết thương, cậu ngồi đây."

"Vâng." Hứa trợ lý nhắc với theo, "Nhớ cẩn thận."

Hứa trợ lý thuê giường bệnh cách vách, trực nửa đêm trước, để Ngô Thế Huân trông trừng nửa đêm sau.

Vốn định để Ngô Thế Huân ngủ nhiều hơn một chút, lại không ngờ đối phương tỉnh lại đúng giờ, thay ca cho cậu.

Hứa trợ lý cũng không từ chối, dù sao cả ngày bận rộn lại thức khuya, đầu đã nặng trịch.

Buổi sáng lúc bảy giờ hơn một người phụ nữ ăn mặc thời thượng vội vàng đẩy cửa đi vào, lúc nhìn thấy Ngô Thế Huân hiển nhiên có chút kinh ngạc, khách sáo vài lời với hắn rồi qua trước cửa kính nhìn con trai nằm trên giường bệnh. Thấy cậu ngủ đến trầm, cũng biết được tình hình sự việc từ Hứa trợ lý, cảm xúc của bà nhất thời có chút phức tạp, hồi lâu sau mới cất lời, "Ngô lão sư vất vả rồi."

Lộc Hàm ngủ tròn một ngày một đêm, rạng sáng hôm sau mới từ từ hồi tỉnh. Mẹ Lộc lập tức gọi bác sĩ lại kiểm tra tình hình, các chỉ số đều khá tốt, không còn đáng ngại.

Lộc Hàm chớp chớp lông mi chầm chậm mở to mắt, nhìn thấy mẹ đứng bên giường, nhẹ giọng nói: "Mẹ."

Mẹ Lộc nghe giọng con trai vẻ mặt tràn đầy mừng rỡ vui sướng, ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve trán cậu, "Tỉnh?"

|hh| chuyện thầm thương trộm nhớ.Where stories live. Discover now