Chap 1:

46 2 0
                                    

- Lam châu, hôm nay dưới trần là Trung thu hay mình qua cung Hằng Nga thăm Hằng Nga tỷ nhé!

Thiên Lam nằm gục xuống bàn, bàn tay búp măng vuốt ve chú thỏ Lam Châu trên bàn. Bế Lam Châu lên, Thiên Lam hóa phép cho đám mây hồng lại gần rồi leo lên bay qua cung Hằng nga.

Áng mây hồng từ từ dừng lại, nàng bước xuống nền đá hoa cương lạnh băng, thả Lam Châu xuống đất, nàng vỗ tay nhẹ, áng mây tan đi trong sương khói cung Hằng Nga.

Bước vào cung, nàng thấy Hằng Nga đang đứng ở mép hồ Thấu Thiên, ngắm cảnh đường chợ đông vui nhộn nhịp đêm Trung Thu.

- Hằng Nga tỷ!!!

Ngạc nhiên quay lại, nhìn thấy Thiên Lam, Hằng Nga mỉm cười bảo:

- Tiểu Lam! Muội tới chơi hả? Muội có cho Lam Châu đi theo không?

Quay ra phía sau, Tiểu Lam chỉ ra phía hai chú thỏ đang ngồi với nhau, cười nói:

- À! Có chứ! Khi nào muội qua đây mà không cho nó đi theo dâu! Hai chúng nó lâu lâu cũng phải gặp nhau chứ!

Hai người ngồi xuồng mép hồ, nói chuyện cho khuây đi nỗi buồn lạnh lẽo nơi thâm cung cổng trời. Nhìn xuống chốn xa hoa trần gian, Thiên Lam thờ dài than vãn:

- Hằng Nga tỷ! Tại sao con người dưới trần gian lại ham muốn cuộc sống xa hoa đó nhỉ?

- TIểu Lam! Vì họ là con người, mà dã tâm của họ thì không có đáy! Họ coi những thứ xa hoa đó là mục đích sống, bị đồng tiền và quyền lực dắt mũi đi theo! Họ thật sự ngu muội!

Nhìn xuống trần, đôi mắt trũng buồn, thất vọng nàng hỏi:

- Trần gian  không có ai có thể vượt qua sự cám dỗ đó sao?

Mỉm cười chỉ tay xuống trần, Hăng Nga nói nhỏ:

- Có chứ! Kia kìa!

Từ phía tay Hằng Nga chỉ xuống, một ánh hào quang phát ra từ ngôi nhà nhỏ cách biệt hẳn với phố xá xa hoa – một ngôi nhà tranh nhỏ đơn sơ dưới gốc đào cổ thụ.

Thiên Lam nhìn ánh sáng đó một cách mê hoặc, nàng hóa phép ra đám mây hồng đó rồi leo lên, nói vọng về phía Hằng Nga:

- Hằng Nga tỷ! Cho muội gửi Lam Châu ở đó một lát nhé!

Đứng dậy, Hằng Nga nói lớn:

- Muội định xuống trần hả? Ngộc Hoàng chưa cho phép mà làm vậy là khép tội đó!

Không nghe lời Hằng Nga, nàng bay ngay xuống trần về hướng ánh sáng xanh xanh huyền ảo phát ra.

Nàng đáp xuống cùng những cánh hoa đào rơi lặng yên trước gió, kiêu sa và lộng lẫy. Chàng thư sinh bước ra, tay cầm cuốn sách đang đọc dở, vừa nhìn thấy Lam, chàng tiến lại gần, hỏi:

- Không biết vị cô nương đây đến đây để làm gì?

Quay người lại, nàng mỉm cười nhìn hắn :

<<< Diện mạo không được tuấn tú cho lắm! Nhưng hình như huynh ấy là người duy nhất>>>

- À! Tết Trung thu! Ta đi dạo nơi đây, thấy cây đào đẹp nên đứng lại ngắm! Phải chăng làm phiền tới vị huynh đài đây?

Tiên nhân lạc ChốnWhere stories live. Discover now