04

233 37 22
                                    

Yuta dùng chân đóng cửa lại, cởi áo khoác rồi chạy vào phòng khách. Khúc nhạc quen thuộc vang lên bên tai anh, anh mỉm cười rạng rỡ khi thấy bóng lưng quen thuộc đang đứng ở cửa phòng đọc sách, vui vẻ nhìn anh.

"Tình yêu của anh", anh thì thầm, "Anh về nhà rồi đây". Yuta đưa hai tay ra, nhưng thay vì ôm lấy Kun, hai người lại đứng ở tư thế khiêu vũ. Yuta mỉm cười một lần nữa, đặt tay trái của Kun lên tay phải của mình, còn tay trái của anh yên vị trên vai cậu.

Như thường lệ, họ bắt đầu khiêu vũ theo bản nhạc chậm quen thuộc. Yuta để ý thấy hành lý của Kun được đặt gọn gàng bên cạnh cái hộp nơi anh tìm thấy chiếc áo yêu thích của cậu. Bản nhạc dần tang tốc, còn hai người họ cũng bắt đầu xoay người nhiều hơn và nhanh hơn. Rồi như mọi lần, hai người bước vào căn phòng khách, nơi ánh trăng đã phủ lên mọi vật thứ ánh sáng bạc mờ ảo.

Mọi thứ thật tuyệt vời. Đã lâu rồi Yuta chưa hạnh phúc như thế. Đã lâu rồi Yuta không được khiêu vũ với người anh yêu. Nhưng có gì đó lạ lắm, đôi chân của anh không di chuyển giống như thường lệ, nó cũng chẳng có cảm giác giống như những ngày đó. Anh hoang mang nhìn cậu, cậu cùng tròn mắt nhìn anh, và điệu nhảy của hai người dần chậm lại.

"Có chuyện gì vậy ạ?"

"Không có gì", Yuta vội vã trả lời. Cả hai giờ đang ở cuối hang lang, nơi một vạt ánh trăng len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu sáng một vùng của khu vườn nhỏ. Yuta nhìn sang Kun, anh thấy toàn thân cậu đang phát sáng.

"Tại sao... tại sao cơ thể em lại phát sáng?"

Yuta dừng nhảy. Cả hai đang đứng ở nơi ánh trăng rọi chiếu rực rỡ. Yuta có thể thấy lờ mờ bức tường phía sau lưng Kun

"Tại sao... tại sao anh có thể...", anh run rẩy hỏi, bức tưởng càng ngày càng trở nên rõ nét hơn, "Tại sao anh có thể nhìn xuyên qua em?"

Yuta lùi lại, nhưng tay vẫn nắm chặt tay Kun, giờ đây đang dần mờ đi. "Chấp nhận sự thật đi Yuta" là những điều duy nhất anh nghe được khi bóng hình của Kun hoàn toàn biến mất khỏi đôi mắt anh.

Không một chút chần chừ, Yuta quay lưng, chạy thật nhanh tới phòng đọc sách, cho dù có vấp ngã ở phòng khách, anh vẫn nén đau, đứng lên chạy tiếp. Anh mở cửa phòng, căn phòng vẫn vậy, rèm đang mở và ánh trăng mờ ảo vẫn đang chiếu sáng căn phòng. Yuta nhìn góc phòng, nơi đặt hành lý của Kun, giờ đây chỉ còn những chiếc hộp rỗng. Khi anh gồng người lên đễ nghe ngóng, tiếng nhạc biến mất, căn nhà trở nên im lặng, chỉ còn tiếng thở nặng nhọc của mình anh mà thôi.

"Không...", Yuta chạy tới cửa trước và mở ra, nhìn về con đường trước nhà, nhưng ở đó không có gì cả, "Không... không thể nào!"

Yuta đóng cửa lại, trượt xuống đất theo cánh cửa, hai tay vòng qua ôm lấy đôi chân.

Và anh khóc.

Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên càng làm anh khóc lớn hơn nữa...

"Em sẽ không rời bỏ anh đâu... Cho dù trời có sập đi chăng nữa"

Yuta bịt tai lại. Anh không muốn nghe bài hát này. Tại sao anh lại đặt nó làm nhạc chuông cơ chứ?

"Em sẽ dành trọn tình yêu của mình cho anh"

Trans • YuKun • Dancing through our houseWhere stories live. Discover now