Ánh Sáng Quỷ Dị

Start from the beginning
                                    


Một trang khác nhanh chóng bay qua, một cảnh tượng vật lộn trên đài, một đám bóng đáng hư ảo đang vật nhau. Nhìn kỹ cũng không phải vật lộn đơn giản, bởi vì giống như sinh mệnh, hai bóng người kia đều đã có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, kinh nghiệm phong phú, khiến Dương Hiểu Đồng nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Trang giấy lại được chuyển, một đám khói trắng được toát ra từ đan lô luyện dược, cả đan lô đề màu vàng, bốn hướng đều là rồng canh giữ, mắt long màu đỏ sậm, phảng phất như có sinh mệnh. Một viên khỏa đan tỏa ra mùi hương nồng đậm được luyện chế thành công.

Nhìn biểu tình lạnh nhạt của người luyện đan kia. Dương Hiểu Đồng đột nhiên cảm khái vạn phần, phải làm sao mới có thể đạt được trình độ lạnh nhạt như vậy?

Cô nhìn thấy một đám người bệnh bất trị sau khí ăn đan dược vào, thế nhưng nhanh chóng khôi phục, khỏe mạnh, một bà lão sau khi ăn đan dược vào lại trở nên xinh đẹp như thiếu nữ thanh xuân, cô như trầm mê vào trong đó, hết thảy thật sự quá thần kỳ.

Cô không biết chính mình rốt cuộc là nằm mơ hay hiện thực, bởi vì hết thảy những thứ trước mắt đều quá mức chân thật, vẻ mặt của mọi người cùng đời thực giống nhau như đúc, nhưng những thứ này quá mức khó tin, cô chưa bao giờ nhìn thấy qua.

Đột nhiên, cô phát hiện, hình ảnh cô trông bảo điển, người đó là cô nhưng cũng không phải là cô, bởi vì cô trong đó so với cô hiện tại đẹp hơn rất nhiều, đã không còn đeo cặp kính dày cộm, dáng người giống nhau, nhưng lại rất hấp dẫn ánh nhìn của người khác (Sally: hehe tương lai của chị đó a).

Dương Hiểu Đồng thấy mình khiêu vũ, vòng eo thon mềm mại, ánh mắt quyến rũ, tuyệt đối là một bảo vật, khiến cô bị hấp dẫn nhất là cô đang không ngừng học tập, không ngừng tiến bộ, không ngừng lột xác, mị lực phát ra kinh người.Dần dần, ánh sáng của bảo điển càng mờ nhạt, bảo điển không ngừng thối lui về sau, cuối cùng biến mất trước mắt Hiểu Đồng.

"Haiz..." Dương Hiểu Đồng phát ra một tiếng than nhẹ, mở mắt ra, nơi này là??

Ý nghĩ nháy mắt thanh tĩnh, cô đang ở trong công viên, cũng đang nằm trên đất. Đứng lên nhìn thân mình, cũng không có cái gì không bình thường, cũng tĩnh tâm lại đi về hướng trường học.

Ngày hôm qua đến tột cùng là làm sao vậy?

Chẳng lẽ tất cả đều là mộng sao?

Vậy cái hào quang nhiều màu kia rốt cuộc có thật sự tồn tại không? Hay hết thảy quỷ dị đó đều là do cô nằm mộng?

Nghĩ nghĩ, cuối cùng kết luận mình nằm mơ.Làm gì có thể phát sinh chuyện kỳ quái như vậy? Bất quá giấc mộng tối qua rất chân thật, cuối cùng cô kết luận là do mình quá thương tâm nên tinh thần hỗn loạn, té xỉu sau đó nằm mộng kì quái như vậy.

Nghĩ đến hôm qua, hai người phải bội cô, lòng cô lại thấy đau đớn, cô không muốn về trường học, cô muốn trồn tránh hết thảy, thậm chí cô sợ nhìn thấy ánh mắt cười nhạo của người khác. Dương Hiểu Đồng không phải người có mục tiêu lớn, nhưng là người có lý trí, cô không có khả năng tha cho hai người đó, không muốn buông tay cuộc sống của mình, cho nên dù không muốn đối mặt, nhưng cô vẫn kiên định bước chân về phía trước.

Một đường trở về phòng ngủ, cũng không biết Nhược Nhược cùng Tiểu Mẫn hiện tại như thế nào, nhất định rất lo lắng cho cô.

"Làm sao bây giờ, Tiểu Đồng đến bây giờ còn chưa trở về, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Nhược Nhược sốt ruột nói.

"Ta nghĩ tới Lâm Tử Di kia liền khó chịu, cô ta đúng là không phải thứ tốt lành gì. Còn không phải do Hiểu Đồng hiền lành đem ả thành bạn tốt, nhìn xem cô ta hiện tại làm ra cái gì, ta thật muốn đi đánh cái tiện nhân kia" Thanh âm Tiểm Mẫn phẫn nộ truyền đến, Hiểu Đồng đứng ngoài cửa có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Tiểu Mẫn.Tuy lúc này trong lòng cô rất đau, nhưng nghe thấy bạn bè vì mình mà lo lắng, cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều, ít nhất cô có hai người bạn thật tâm đôi đãi với mình.

"Như thế nào còn chưa về, Hiểu Đồng chưa bao giờ đi cả đêm mà không về như vậy, di động cũng không liên lạc được, ngày hôm qua bị đã kích lớn như vậy, nó không phải nghĩ quẫn trong lòng chứ? Thật sự là lo muốn chết" Nhược Nhược lo lắng đi lòng vòng trong phòng

"Không bằng chúng ta đi thông báo thử xem sao?"Đúng lúc này, Hiểu Đồng đẩy cửa bước vào. Nhìn hai người bạn vì mình lo lắng, trên mặt lộ chút tươi cười, nhưng nhìn như thế nào cũng thấy thật gượng ép.

"Hiểu Đồng, ngươi về rồi" Nhược Nhược vui sướng chạy tới trước mặt Hiểu Đồng, kéo cô qua trái qua phải xác định không có vấn đề gì mới yên lòng.

"Hiểu Đồng, hai tiện nhân kia không đang để ngươi thương tâm, bất quá nếu ngươi muốn, chúng ta đi tìm chúng tính sổ thế nào?" Tiểu Mẫn đề nghị, cô hễ nghĩ tới hai người kia là trong lòng phát hỏa Dương Hiểu Đồng khoát tay.

"Quên đi, mọi chuyện đều đã qua. Các ngươi yên tâm, ta không có gì lẫn quẫn trong lòng, cũng không phải người yếu ớt như vậy"Tiễu Mẫn khó tin nhìn Hiểu Đồng, "Ngươi nói thật?"

"Ừ, ta nói thật" Hiểu Đồng đối với Tiểu Mẫn trinh trọng gật đầu, "Aiz, ta đi tắm một cái a" Tối hôm qua đến giờ ngủ bên ngoài, cảm thấy cả người không được thoải mái, cho nên trở về chuyện đầu tiên cô muốn làm là đi tắm.

Nhược Nhược cùng Tiểu Mẫn nhìn Hiểu Đồng tựa hồ tâm trạng đã tốt lên, nhìn lẫn nhau, cũng không nói gì.Nhưng, thời điểm Hiểu Đồng vào phòng tắm, lại phát hiện thân thể mình có một chút biết hóa!   

--------------------------------------------Họa Tình------------------------------------

#Tiểu_Họa_Nhi


Cực Phẩm Thiên Kiêu_Mộ Anh LạcWhere stories live. Discover now