II - Nắng, Bụi và Em.

Start from the beginning
                                    

Tâm cứ nhìn Thục mãi, đeo đuổi những ý nghĩ trong đầu.

"Thục này", cuối cùng cô cũng lên tiếng.

"Dạ?"

"Em làm chung dự án lần này với Tâm đi", giọng Tâm chắc nịch. Cô nhận ra mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều với sự tham gia của Thục. Đó cũng là một phương án hoàn hảo để hai người có thể vừa làm việc vừa giành thời gian bên nhau.

"Hả?", Thục há hốc mồm, hoàn toàn không đoán trước được lời đề nghị đột ngột của Tâm.

"Từ đầu khi em gợi ý ý tưởng dự án, Tâm đã muốn rủ em làm cùng rồi. Rồi em lại hay nói nói sợ làm việc cùng nhau lại dễ mâu thuẫn, nên Tâm cứ đắn đo mãi. Nhưng rõ ràng, dự án lần này em tham gia là hoàn toàn hợp lý, dù sao em cũng là người đưa ra ý tưởng và theo dõi nó từ đầu rồi. Hơn nữa, Tâm muốn có em đi cùng...", Tâm trình bày ý kiến, cố để che giấu sự thật rằng lời đề nghị vào phút chót này có phần hơi điên rồ.

"Ờm... vậy Tâm nghĩ thời điểm thích hợp để nói với em là lúc ở trên xe trên đường tới họp báo CÔNG BỐ DỰ ÁN hả?", Thục nửa đùa nửa thật.

"Tâm biết... nhưng mà... dù gì em cũng gần như là một phần của dự án rồi. Em chỉ cần... hát nữa thôi", Tâm vừa nói vừa nhận ra sự bất khả thi trong ý tưởng của mình. Thay đổi mọi thứ vào ba mươi phút cuối cùng? Ừm... Thục không nghĩ vậy.

Hiền Thục phá lên cười.

"Chỉ cần hát thôi? Ý Tâm là hát trong gần hai mươi show trong tour diễn vòng quanh đất nước và cả nước ngoài? Tâm tính đổi thành show ngẫu hứng ứng biến hả? Hay hài kịch?", Thục vừa nói vừa cười.

"Thục... Tâm nói nghiêm túc đó. Em đừng cười nữa...", Tâm bắt đầu ấp úng, mặt hơi đỏ lên vì ngượng.

"Hừm...", Thục tằng hắng, nhận ra mình chặt chém Tâm hơi quá.

"Em biết chuyện gì đang xảy ra rồi", Thục nghiêm túc trở lại.

"Chuyện gì cơ?", Tâm hỏi, giọng vẫn đầy bất lực.

"Tâm đang hoang mang. Em hiểu mà, phút cuối nên có chút sợ đúng không? Dự án dù chuẩn bị nhiều tháng nay, nhưng một chút nữa sẽ chính thức công bố, nghĩa là sắp thành thật rồi, không còn đường lui nữa rồi. Lại chưa ổn thỏa hết nên lo lắng cũng đúng thôi, em hiểu mà. Không sao đâu, đâu rồi còn có đó...", Thục tuôn một tràng.

"Không, không phải vậy", Tâm chối.

"Đừng có chối, em biết Tâm lo mà. Nhìn mặt Tâm kìa. Em vẫn sẽ đi cùng Tâm, vẫn sẽ giúp mọi người mà", Thục trấn an.

"Đúng là Tâm có lo, nhưng không phải vì vậy mà Tâm muốn em tham gia cùng", Tâm khẳng định chắc nịch.

"Vậy thì tại sao?", Thục khựng lại, có phần bất ngờ.

"Vì dự án lần này sẽ rất đặc biệt, nên Tâm muốn nó sẽ là của cả hai tụi mình. Đã nhiều đêm, Tâm mơ thấy em đứng trên sân khấu cùng Tâm rồi. Chưa có một dự án nào của Tâm mà em tâm huyết và tham gia vào nhiều tới vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, Tâm vẫn nghĩ chỉ như vậy là đúng đắn nhất, là em và Tâm cùng làm với nhau. Nếu có một cơ hội nào đó để được làm việc cùng nhau, thì chẳng còn dự án nào phù hợp hơn lần này cả", Tâm nhìn thẳng vào mắt Thục, tự hào về bài "diễn văn" của mình.

Thục im lặng. Có quá nhiều thông tin mới và những câu hỏi được đặt ra trong một thời gian quá ngắn khiến nàng không thể kịp suy nghĩ.

"Tâm biết là gấp quá, nhưng như em nói đấy, thà không làm thì thôi còn đã làm thì Tâm muốn làm đúng và hay nhất có thể. Mà nếu không có em, Tâm không thấy nó đúng chút nào. Có bị hoãn lại cũng được, Tâm chỉ muốn làm nếu có em làm cùng thôi. Em nghĩ sao?", Tâm muốn một câu trả lời khi chiếc xe đã tới sảnh khách sạn nơi diễn ra cuộc họp báo.

"Em... em không biết nữa...", Thục thực sự lúng túng.

Đúng lúc đó, cửa xe được mở ra và tiếng hò reo của người hâm mộ hòa lẫn với vô số ống kính phóng viên chĩa thẳng vào hai người nghệ sĩ.

[Bách Hợp][Tâm-Thục] "Ở Một Vũ Trụ Khác..."Where stories live. Discover now