" Thủ hạ Tứ Gia cũng đã gọi ngươi Tứ nãi nãi, vậy thì chứng minh Cố Tứ Gia thật lòng thích tỷ tỷ, không thì tại sao lại sinh ra hiểu lầm như vậy??" Lục Thực thuận miệng nói.

Mọi người ở Lục gia đang nói chuyện thì người hầu từ bên ngoài đột nhiên đi tới, nói: "Lão gia, Cố gia Tứ Gia đến."

Mọi người nhìn nhau ngơ ngác. Bọn họ đang bàn luận về người này thì chính chủ liền đến, đúng là 'Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến'.

Lục lão gia đi tiếp đón Cố Tứ Gia, Lục Nghiên hơi mím môi, quay về phòng mình.

Xuân Hạnh cầm lược chải đầu nàng, thấp giọng hỏi: "Tiểu thư có tâm sự a?"

Lục Nghiên lấy lại tinh thần, ngập ngừng hỏi: "Xuân Hạnh, ngươi cảm thấy Tứ Gia rất tốt với ta sao?"

Xuân Hạnh không chút do dự gật đầu, nói: "Tốt a, Tứ Gia tặng tiểu thư rất nhiều quà, có thể thấy thật sự để ngài trong lòng, coi ngài như cháu gái ruột."

Cháu gái ruột sao?

Trong lòng Lục Nghiên đang suy nghĩ thì bên ngoài có một nha đầu gọi nàng đến tiền viện, Cố Tứ Gia cho mời.

Nghe vậy, Lục Nghiên hơi hoảng hốt, thế nhưng nàng cũng không biết mình hoảng sợ cái gì.

*

Trong hoa viên Lục gia có một cái hồ, bốn phía trồng rất nhiều liễu. Giữa hồ là một lương đình hóng mát nhìn thấy toàn cảnh hồ, bình thường lúc rãnh rỗi Lục Nghiên rất thích đến đây ngồi.

Từ xa, Lục Nghiên đã nhìn thấy bóng người cao lớn đứng trong đình. Nhìn ngang, sống mũi hắn vừa cao vừa thẳng, lộ ra phần xương gò má lạnh lùng, nhìn vô cùng uy nghiêm băng lãnh. Lục Nghiên đột nhiên cảm thấy nam nhân trước mắt có chút quen thuộc nhưng cũng có chút xa lạ.
Đối với Lục Nghiên, Cố Tứ Gia tuy rằng bề ngoài lãnh đạm nhưng trong lòng lại dịu dàng, bởi vì hắn đối với nàng thật sự rất tốt.

Lục Nghiên suy nghĩ, không tự chủ liền nhìn đối phương đến xuất thần. Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Cố Tứ Gia đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt cảnh giác, sắc bén như đao. Chỉ là đến khi nhìn thấy người đi tới, sự cảnh giác liền thay đổi thành mềm mại.

Lục Nghiên vẫn nhìn hắn cho nên nhìn rất rõ biến hóa của hắn. Chỉ trong phút chốc, lòng nàng cảm thấy như tan chảy, chợt nảy lên một cái.

"... Tứ Gia."

Bị người khác phát hiện Lục Nghiên cũng không cảm thấy xấu hổ, thoải mái đi qua thấp người thi lễ, sau đó ngẩng đầu không hiểu nhìn nam nhân nọ, hỏi: "Ngài tìm ta có việc?"

Cố Tứ Gia nhìn Lục Nghiên, ánh mắt mang theo một nhiệt độ nóng bỏng tay, bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng. Đã hơn một tháng hắn không nhìn thấy tiểu cô nương này, hiện tại có lẽ nàng đã đẹp hơn vài phần, giống như một nụ hoa, mỗi ngày đều đẹp hơn.

Hôm nay Lục Nghiên không mặc váy bình thường mà mặc một bộ sườn xám hợp thời, vạt áo hồng nhạt viền hoa văn dọc theo tà, làm hiện rõ dáng người nhanh nhẹn mảnh khảnh cùng vòng eo tinh tế thướt tha như liễu của nàng. Ánh mắt hắn đảo qua cặp chân mày, sống mũi, đôi mắt của nàng sau đó dừng lại ở đôi môi căng mọng được tô son đỏ làm nổi bật gương mặt diễm lệ của nàng.

[Hoàn - Edit] Mỹ thực tại dân quốc - Nguyệt Chiếu KhêWhere stories live. Discover now