be a man

4.2K 430 14
                                        

Mark không rõ mình tức giận cái gì, chỉ biết bản thân từ lúc bị Donghyuck khéo léo từ chối thì đột nhiên biến thành một kẻ cáu bẳn và hay nổi quạu.

Khoảng cách xa nhất trên đời này chính là một vòng trái đất, nghe có vẻ thơ mộng, nhưng trớ trêu thay đó lại là khoảng cách gần nhất, là khoảnh cách khi hai người ngồi kề bên nhau. Mark và Donghyuck lúc này chính là ví dụ điển hình cho câu nói "xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt", dù không ngồi kề nhau nhưng cũng gần như vậy, luôn duy trì khoảng cách hơn ba mét, vì nếu gần hơn thì tự thân Donghyuck sẽ bỏ đi chỗ khác.

Từ sau hôm gặp lại trong sự cố tình của Mark và phũ phàng của Donghyuck, cậu rõ ràng tránh mặt anh hoàn toàn. Bất kể chỗ nào có mặt Mark thì Donghyuck lủi đi mất biệt. Đám kĩ sư bên đội cậu chẳng ai quan tâm, vì thường ngày dù tính tình hay pha trò nhưng Donghyuck vẫn có thói quen làm việc độc lai độc vãng, ít khi nào làm chung với ai. Donghyuck chỉ là một kĩ sư quèn, không giỏi bất cứ thứ gì, mọi việc đều dừng ở mức tầm tầm bậc trung, là một người có cũng được mà không có cũng không sao trong đội, nhưng vì siêng năng cần cù và thật thà nên được đội trưởng Dongyoung yêu quý và giữ lại ở đội. Cậu hay tự mình đi làm ba cái việc lặt vặt, vốn dĩ thể chất cũng không được gọi là cường tráng, chỉ vừa đủ xài, vả lại còn sợ độ cao nên cậu hay được giao cho làm mấy chuyện đo đạc dưới đất. Những công trình khác như vậy, bây giờ tới công trình với bên công ty của Mark cũng vẫn vậy, Donghyuck vẫn lủi thủi một mình làm việc.

Mark chắc chắn rằng Donghyuck trốn tránh, nếu dựa vào chuyện cậu hay làm việc một mình để khẳng định thì đúng là hơi phiến diện, nhưng anh đâu chỉ quan sát mỗi chuyện đó. Donghyuck không cùng Dongyoung đi họp, mà thay vào đó là cậu kĩ sư thực tập khác. Giờ nghỉ trưa cậu lủi đi đâu mất biệt, chỉ đến khi gần hết giờ thì mới ló mặt ra ăn đổ ăn tháo cơm trưa rồi mau chóng lao vào làm việc, nói đúng hơn là tìm chỗ để tiếp tục đóng vai chàng kĩ sư xây dựng Lee Donghyuck siêng năng một cách kì cục.

Một tuần lễ liền Mark không còn đi ăn tối cùng Herin nữa, chính bản thân anh cũng thấy mình thực sự quá sai. Anh hiểu giữa anh và Herin chưa có gì, thế nhưng người ngoài nhìn vào thì lại không nghĩ như thế. Từ trước đến nay ai cũng đều mặc định Mark và Herin là một cặp, vì không có chuyện tình bạn xảy ra giữa một người đàn ông ba mươi luôn đưa rước một người con gái đi làm đúng giờ đúng giấc mỗi ngày, đối xử dịu dàng với cô và ăn tối cùng cô mỗi khi tan làm. Anh là một kẻ tàn nhẫn, tàn nhẫn khi dùng mối quan hệ mai mối này để làm bức bình phong cho tâm hồn vỡ vụn của mình, tàn nhẫn khi biết người ngoài sẽ nói những gì về Herin nếu như anh và cô không đến được với nhau nhưng vẫn chọn việc tiếp tục mập mờ cùng cô ấy. Và hơn hết cả, việc tàn nhẫn nhất mà Mark làm đối với Herin chính là bắt cô phải chờ đợi trong vô vọng một lời yêu chót lưỡi đầu môi đến từ anh, trong khi xuân thì con gái của cô càng ngày càng ngắn lại.

Trước, Mark làm tổn thương Donghyuck vì sự tự ái cao ngút trời, không muốn bị cậu xem là một thằng khuyết tật, lại càng không muốn trở thành một kẻ yếu ớt cần được bảo vệ trong mắt người mình thương. Anh gạt phắt đi lời khuyên nhủ của cậu, đem tất cả những lo lắng quan tâm, những cử chỉ ngọt ngào cậu dành duy nhất cho anh, biến tất cả thành sự thương hại được trao từ một người thiện lương như cậu. Vô tình chính tay Mark xây lại bức tường vô hình ngăn cách mình và Donghyuck, mặc kệ rằng cậu đã từng dùng biết bao công sức và yêu thương để đập vỡ nó.

MarkHyuck | 너에게 난, 나에게 넌 (Me to you, You to me)Where stories live. Discover now