Trong nháy mắt, chóp mũi "đại gia" bị một cỗ hương vị lẻn vào, mùi thịt xông vô mũi nhưng không ngán mà lập tức muốn ăn ngay, chỉ nghĩ đến chuyện nhào tới lấy một cái cho vào miệng thử xem nó có bao nhiêu mỹ vị.

Lục Nghiên ăn một miếng, nếm hương vị xong, liền bỏ đũa xuống.

"Tiểu thư, hương vị như thế nào?"

Tất cả mọi người trong phòng ăn đều đưa mắt nhìn Lục Nghiên. Nàng xoay đầu lại, nhất thời cảm thấy ánh mắt mọi người như muốn ăn tươi nuốt sống mình.

"Tổng thể không hòa hợp, vị cũng không vừa lắm, may mắn là nguyên liệu mới mẻ, thịt lợn rừng rất mềm, hương vị rất tốt."

Lục Nghiên nhận xét, trong lòng cảm thấy bất mãn. Khối thân thể này không có khí lực, cảm nhận món ăn không được tốt lắm, kém một chút, không hoàn mỹ. Xem ra cần rèn luyện thật tốt, không thì về sau lại làm mất thể diện bản thân.

Lục Nghiên suy nghĩ một lúc, đến khi hồi thần đã thấy ánh mắt của Xuân Hạnh cùng mọi người nhìn chăm chăm xửng bánh bao, liền nói: "Lấy vài cái bánh bao đưa đến chỗ lão gia, phu nhân còn có thiếu gia, tiểu thư, phần dư lại cho các ngươi nếm thử."

Mọi người trong bếp lập tức vui mừng, bánh bao này thật sự quá thơm, hương vị đặc biệt, không phải như những loại khác, bọn họ thèm muốn mà không thể ăn. Ba nha đầu tiến lên lấy bánh bao đem đi cho các chủ tử, phòng bếp to như vậy đột nhiên trống trải, chỉ còn lại Lục Nghiên và dì Từ.

Xuân Hạnh đem bánh bao đến chỗ Lục lão gia và phu nhân, cười nói: "Đây là bánh bao mà tiểu thư nhà chúng ta tự tay làm, rất thơm, đặc biệt đưa đến cho lão gia và phu nhân nếm thử."

"Nghiên nhi làm?" Lục phu nhân đang ngồi ở bàn trang điểm, nghe thấy liền vô cùng sửng sốt.

Hai ngày nay, nữ nhi tính tình thay đổi, trầm tĩnh đi rất nhiều, lại luôn ở trong phòng bếp làm món này nọ, hương vị cũng đặc biệt tốt, ngay cả bà dù đã hưởng qua vô số mỹ thực cũng cảm giác đầu lưỡi đc thỏa mãn.

Hộp đồ ăn mở ra, những chiếc bánh bao trắng trẻo mập mạp xuất hiện giống như tuyệt phẩm nhân gian.

"Đưa đến cho ta nếm thử!"

Lục lão gia tiếp nhận chiếc đũa từ tay nha hoàn, gắp lên một cái bánh bao tắc lưỡi nghĩ -- bánh bao này được làm vô cùng tinh xảo, khéo léo, mỗi chiếc bánh bao bằng đúng nắm tay tiểu hài tử, vừa miệng ăn của một người lớn. Bánh bao sau khi ăn vào miệng, Lục lão gia liền sửng sốt. Lục phu nhân nhìn thấy lão gia lộ ra 1 biểu cảm không tin được, nhanh chóng cầm lấy đũa gắp 1 cái bánh bao cho vào miệng.

Lục phu nhân: "..."

Bánh bao này vỏ và nhân vô cùng hòa hợp, vỏ không mỏng nhưng cũng không dày thực sự là vừa đủ. Lục phu nhân nhẹ nhàng cắn 1 cái, vỏ bánh mềm mại liền bị phá bỏ mang theo 1 mạch hương vị rất thơm, trong nháy mắt hương bánh liền chạm đến đầu lưỡi. Con lợn rừng này mới hai ba tháng tuổi, thịt vô cùng non mềm, còn có măng vừa được đào lên, tươi mới, cuối cùng thịt gà lại là loại thượng hạng xào cùng hành tỏi càng làm dậy lên mùi hương, hương vị hòa lẫn thập phần hoàn mỹ, rất mê người. 

Sự mềm mại của vỏ, thịt heo mềm, thịt gà cùng măng tre, bốn loại hương vị dung hợp, không xung đột, ăn ngon đến mức người ta muốn đem đầu lưỡi nuốt vào. Hơn nữa, vì có măng tre nên bánh bao một chút cũng không ngán mà vô cùng giòn tan. Bất tri bất giác, một cái bánh bao liền đã ăn hết.

"Thật ngon!" Lục lão gia nhét một cái bánh bao vào miệng, thậm chí đến hình tượng cũng không cần. Lục phu nhân nhìn ông, đột nhiên hỏi : "Lão gia, ngài ăn xong rồi à?" 

Lục lão gia thân thể cứng đờ. Lục phu nhân nhìn hắn mỉm cười dịu dàng. Chờ Xuân Hạnh rời đi, Lục lão gia thở dài nói : "Nha đầu Nghiên nhi kia từ nhỏ đã thích xuống bếp, đáng tiếc..."

Đáng tiếc trù nghệ Lục gia truyền nam không truyền nữ. Lục phu nhân nhìn thoáng qua cái đĩa sạch sẽ, trong lòng vừa động nói: "Nghiên nhi có tay nghề như thế này, ngài nói cho nàng đi Thực Mãn Lâu thì sẽ thế nào?"

Lão gia do dự: "Chỉ tiếc Nghiên nhi là một cô nương thôi..."

Lục phu nhân thở dài một tiếng nói: "Thực Mãn Lâu kia phải làm sao đây? Nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ có thể bán đi thôi."

Lục gia trước kia tại tỉnh S xem như là một đại gia tộc, Lục lão gia tử lúc đó là một người rất có thủ đoạn, trù nghệ cũng tốt, đem thanh danh của Lục gia phát dương quang đại. Khi đó ai cũng biết Lục gia ở tỉnh S là biểu tượng tối cao của mỹ thực! Đáng tiếc, Lục lão gia không kế thừa được trù nghệ của phụ thân, ba hài tử chỉ có duy nhất một nam đinh là Lục Thực cũng không có thiên phú.

Đến khi Lục lão gia tử qua đời, Lục gia không có ai học được tay nghề của Lục lão gia tử, đầu bếp tại tửu lâu từ từ bị lôi kéo đi hết, thật là họa vô đơn chí. Hiện tại Lục gia đã không thể so với trước kia, mọi người đều thấy Lục gia chính là đang rơi xuống đáy vực. 

"Đi, chúng ta đến phòng bếp xem xem, ngoại trừ bánh bao nàng còn có thể làm được gì!"

Nhắc đến, Lục lão gia vẫn còn cảm giác được hương vị tam đinh bao còn lưu lại trong miệng. 

Hai người đi đến phòng bếp, còn chưa vào bên trong liền nghe thấy thanh âm tiểu nữ nhi như đang làm nũng, ngọt ngào như mật ong:

"Tỷ tỷ cái này ăn thật ngon..."

Sau đó chính là thanh âm của đại nữ nhi: "Dù ngon cũng không được ăn nhiều, chỉ được ăn hai cái. Gạo nếp ăn nhiều, bụng sẽ không thoải mái."

Hai người tiến vào, nhìn thấy tiểu nữ nhi dựa vào bên người Lục Nghiên, khuôn mặt khả ái lấy lòng.

"Phụ thân, mẫu thân!"

Lục Nghiên xoay người lại, nàng mặc một bộ áo màu hồng đào trùng với màu giày, bên dưới là một tầng váy trắng, nhìn qua thập phần xinh đẹp tuyệt trần, mi thanh mục tú, căng tràn sức sống khiến cho hai vị nhân gia bất giác thấy xa lạ. Quả thật giống như nàng là một con người khác!

Lục phu nhân mở miệng cười hỏi: "Hai người tỷ muội các ngươi là đang làm cái gì vậy? Xu nhi lại gây phiền phức cho tỷ tỷ rồi à?"

Lục Xu nhào vô ngực Lục phu nhân làm nũng: "Mẫu thân, tỷ tỷ làm bánh đậu đỏ, ăn thật ngon a....."

Tam đinh bao

Oops! This image does not follow our content guidelines. To continue publishing, please remove it or upload a different image.

Tam đinh bao

[Hoàn - Edit] Mỹ thực tại dân quốc - Nguyệt Chiếu KhêWhere stories live. Discover now