Từ miệng Lư Lạc, Trương Nghiêu biết được tác dụng phụ của viên thuốc kia rất lớn, anh cũng đã kiểm tra, có mấy cô gái có phản ứng rất ác liệt với thuốc tránh thai.

Cho nên, Từ Tái Xuân mới có dáng vẻ ấy.

Anh hơi đau lòng, nhất là Từ Tái Xuân vẫn còn kéo tay anh, an ủi anh không có việc gì, anh cảm thấy mình càng không bằng cầm thú hơn.

"Từ Tái Xuân... em sẽ ghét anh sao?'

Từ Tái Xuân lắc đầu, cười híp mắt như trăng khuyết, "Anh... sao em ghét anh được."

Trương Nghiêu không nói gì, chỉ vươn tay nhẹ nhàng vuốt đầu Từ Tái Xuân, rất đáng yêu. Nhưng hôm nay cô ngốc, nên không biết ghi hận, đợi sau này cô khỏe rồi, nói không chừng sẽ không thích anh, còn có thể ghét anh nữa.

Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Trương Nghiêu hơi u ám.

Thấy Trương Nghiêu bắt đầu bện châu chấu cỏ, Cố Tây Dương biết ngay tâm trạng anh không tốt.

"Không phải mày mới bắt đầu cuộc sống ngọt ngào của mày sao? Thế nào, bày cái dáng vẻ bất mãn này đã xảy ra chuyện gì?"

"Đừng làm phiền tao!"

"Chả lẽ việc làm ăn của mày thua lỗ?" Cố Tây Dương kinh hoàng, hiếm khi anh hai hắn nhìn lầm người đó?! Ơ, khoan đã, tại sao hắn có chút hả hê ta!

"Đi chết đi đồ miệng quạ!" Trương Nghiêu đá Cố Tây Dương một cái, Cố Tây Dương sảng khoái lẩm bẩm một tiếng.

"Đệt ông nội mày! Đã nói không cho phép gọi cô ấy là nhỏ mập!" Lần này, cuối cùng Trương Nghiêu cũng tìm được chỗ phát tiết, đè Cố Tây Dương xuống vui sướng đánh một trận no đòn.

Hừ... Rốt cuộc sảng khoái rồi.

Mặt mũi Cố Tây Dương bầm dập, chắc nét mặt cũng hơi ai oán nữa.

"Mày nói, nhỏ mập.... Khụ khụ tao nói là vợ mày lặng lẽ uống thuốc tránh thai?"

Trương Nghiêu yên lặng gật đầu.

Cố Tây Dương tránh xa một chút, sau khi cho rằng đã ở vị trí an toàn, hắn mới mở miệng nói: "Thành thật mà nói, trước đây tao có chút không tán thành Lư Lạc, bất quá hôm nay xem ra, mày thực sự hơi hèn..."

Mặc dù, Cố Tây Dương không thích Từ Tái Xuân, nhưng Từ Tái Xuân rất tốt với Trương Nghiêu, hắn nhìn ra được.

Cô gái này, chăm sóc bạn yêu bạn, cho bạn tất cả, thậm chí không để ý đến tính mạng không rời không bỏ bạn khi bạn gặp nguy nan trước mắt, cô gái như vậy, thực ra là cô gái tốt nhất trên đời.

Hồi lâu sau, Cố Tây Dương mới miễn cưỡng nói một tiếng.

"Thiết Ngưu, kỳ thực, Từ Tái Xuân tốt vô cùng."

Tuy ngốc nghếch, song đúng là một cô gái tốt.

Đương nhiên Trương Nghiêu biết Từ Tái Xuân tốt. Nói thừa! Vợ anh sao có thể không tốt chứ?

Chẳng qua... Anh có băn khoăn của anh, tại sao mấy người này không hiểu vậy?

Cố Tây Dương thấy sắc mặt Trương Nghiêu xám xịt, đắn đo một lúc, vẫn khuyên bảo, "Nếu sự việc đã xảy ra, sau này mày... đừng cho cô ấy uống thuốc nữa, nghe nói đàn ông để vợ uống thuốc đều là cặn bã đấy, nếu không muốn có con, vậy mang bao đi..."

Sao Trương Nghiêu không biết chứ, bất quá, tuổi trẻ vô tri còn máu lửa, có một số thời điểm không phải không nhịn được à?

Thấy dáng vẻ kia của Trương Nghiêu, Cố Tây Dương lại gần hỏi một câu, "Thành thật mà nói, cho dù mang bao cũng không an toàn 100%, tao hỏi mày nè, nếu Từ Tái Xuân có thai, mày tính sao?"

Tính sao? Phản ứng đầu tiên của Trương Nghiêu chính là bỏ đứa bé.

Song, lời đến khóe miệng, nhưng anh không thốt ra được.

Anh bấm rớt tàn thuốc, "Giờ tao cũng không biết..."

"Vậy, nếu không, mày mang thêm mấy cái bao đi? Hắc.... Đừng trừng tao, được rồi, tao có một người anh em làm bác sĩ, nghe nói bọn họ có loại thuốc tránh thai không có tác dụng phụ với phụ nữ, mày muốn tao kiếm chút cho mày..."

"Thôi." Trương Nghiêu phất tay, "Là thuốc thì có ba phần độc, bỏ đi, sau này tao sẽ chú ý."

"Hihi..." Cố Tây Dương vuốt gương mặt loang lổ nhiều màu sắc của hắn, tỏ vẻ không tin.

"Được rồi, còn một việc nữa, tao phát hiện tên khốn kiếp Trương Kiêu tập chung phòng tập gym với vợ mày, có điều lần trước, bị Lư Lạc đánh gần chết..."

Nhắc tới Trương Kiêu, trong đầu Trương Nghiêu gióng lên hồi chuông mãnh liệt.

"Hắn rảnh lắm hả? Lại có thể tìm cô ấy gây phiền phức."

"Chưa chắc." Cố Tây Dương lắc đầu, "Tao đoán là tìm mày gây phiền phức đó."

Trương Nghiêu đốt một điếu thuốc, nhưng không hút, mà dập tắt trong gạt tàn, chẳng biết nghĩ tới điều gì, giọng thoáng lạnh lẽo.

"Xem ra, hắn rảnh quá rồi. Nếu rảnh quá, vậy tìm chút chuyện cho hắn làm đi."

Cố Tây Dương vừa nhìn dáng vẻ kia của Trương Nghiêu, liền biết người này lại có một bụng ý xấu.

Bất quá, ngẫm lại, hơi kích thích nha.

"Đúng rồi, mày tính thế nào?"

"Có thể thế nào?!" Trương Nghiêu cười lạnh, "Hắn làm nhà cửa tao không yên, tao không làm khó gia đình hắn, có phải đã thẹn với sự quan tâm của hắn không?!"

Tuy Cố Tây Dương còn muốn tiến thêm một bước hỏi rốt cuộc có gì vui, song Trương Nghiêu đã ngậm miệng không nói, anh cúi đầu, đang nghịch điện thoại?!

Lòng Cố Tây Dương hơi chua xót, đúng là đáng ghét mà, đánh người ta cho đã mà một trăm đồng cũng không đưa cho người ta, hắn dễ bắt nạt quá.

Ui da, trên mặt hình như hơi đau, đi bôi chút thuốc trước thôi.

Mà khoan... Đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là chẳng phải nói rồi sao, không đánh mặt mà! Phải biết rằng, hắn dựa vào gương mặt để kiếm cơm đó!  

Xuân NgốcWhere stories live. Discover now