"Anh như vậy......" cô ngại ngùng giải thích. "Toàn thế giới mọi người đều biết chúng ta làm chuyện gì." Cô chỉ là thẹn thùng không được sao?

Địch Ấp Chấn vẫn như cũ dừng lại bất động, trừng mắt nhìn cô.

Phương Đề Lê cùng anh giằng co vài giây, cuối cùng vẫn là cau mày đưa tay kéo anh đi về phía trước. "Như vậy có thể không? Ngây thơ nam nhân." Mặt sau câu nói kia cô là nhỏ giọng nói, không nói to ra được.

Địch Ấp Chấn rốt cục miễn cưỡng đồng ý phương pháp này, bàn tay to nắm giữ tay cô, gắt gao đem cô bắt lại bên người.

"Uy, Em tí nữa đi dạo hiệu sách, anh có muốn mua gì không? Tạp chí?" Cô thuận miệng hỏi.

"Anh tháng này còn chưa có thời gian đi mua, em giúp anh mua mấy cuốn. Buổi tối không cần chạy loạn, anh sẽ về nhà sớm một chút." Anh dặn dò. "Sớm biết thế sẽ lái xe lại đây, có thể thuận tiện tiễn em một đoạn đường."

"Em không cần ngồi xe, đi châu Âu mỗi ngày đều ngồi hơn 4 giờ xe bus. Anh tối nay không cần tăng ca sao?" Cô nghiêng đầu tùy ý hỏi.

"Không cần." Kỳ thực công tác rất nhiều, nhưng anh quyết định hiện tại lập tức trở về đẩy nhanh tốc độ, buổi tối sớm về nhà. Muốn tăng ca còn sợ không cơ hội sao?

"Được rồi, anh không cần đưa em, em tự đi được. Anh nhanh chút trở về đi làm, đã ba giờ rồi." Cô đẩy đẩy anh, sau đó vẫy tay nói tạm biệt.

Nhưng là chừng này vẫn không thỏa mãn, anh kéo cô về, cúi đầu cho cô một nụ hôn ngạt thở, thế mới cam nguyện buôn cô ra, trở về bận rộn công tác.

Ngơ ngác nhìn Địch Ấp Chấn rời đi, ánh mắt cô không cách nào rời khỏi anh được.

Bộ dáng anh đi trên đường thật đẹp. Cô ở trong lòng thở dài, thế này mới xoay người rời đi.

Mới đi về phía trước một đoạn đường, cô cảm thấy sau lưng có người đi theo, đột nhiên quay đầu, lại chỉ cảm thấy đến khóe mắt chợt lóe, sau đó nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra điều gì khác thường.

"Mình không có ảo giác đi?" Phương Đề Lê nhu nhu ánh mắt, thế này mới tiếp tục đi về phía trước.

Đợi thân ảnh cô đi về phía trước khoảng hai trăm mét, hai cái đầu tránh sau cây cột mới nhô ra.

"Oa sá, tôi có không có nhìn lầm a?" Triệu Mĩ Hoa vuốt lại đầu tóc quăn quăn của mình, vừa mới vội vàng tránh ở bên cột, khả năng làm tóc bay rối hình.

"Làm ơn, cô còn có tâm tư quản tóc? Cô không thấy được một màn mới rồi sao?" Lí Khởi Anh dùng sức trừng mắt Triệu Mĩ Hoa.

"Ai nha, bằng không chẳng lẽ muốn tôi hô toáng lên sao? Việc này chỉ chứng minh một sự kiện – CEO ngọc thụ lâm phong của chúng ta cũng là đàn ông, chưa tuyệt dục vọng a!" Triệu Mĩ Hoa nói xong còn hướng Lí Khởi Anh mị nhãn.

Lí Khởi Anh chấn động một thân nổi da gà. "Làm ơn, cô đem ánh mắt ghê tởm nhìn đàn ông như vậy. Chẳng lẽ cô một chút cũng không kinh ngạc? Hiện tại mới giữa trưa nha, CEO chạy đến nơi này hẹn hò, trời ạ, tôi nghĩ thế nào cũng không ra." Lý Khởi Anh hoàn toàn bị kinh sợ, đến lúc này vẫn còn không thể tin tưởng.

"Ai nha, tôi nói phó lý, cô thật sự là không hiểu. Giữa trưa hẹn hò, gọi là "ngọ thê" cô biết không?" Triệu Mĩ Hoa thừa cơ giáo dục một chút đồng sự cổ hủ này, miễn cho cô quá đạo đức mà sau này khó có chồng.

"Ngọ thê?!" Lí Khởi Anh kéo dài khẩu khí. "Đều là cô, vừa nãy nếu không phải tay chân chậm chạp, tôi có thể theo dõi cô ấy, nói không chừng có thể biết cô ta là ai."

"Cô đối với cô ta có hứng thú?" Triệu Mĩ Hoa liếc mắt nhìn cô.

Lí Khởi Anh thái dương nổi gân xanh. "Thích cái đầu cô! Chúng ta cho dù không vì chính mình, cũng vì Phái Quân điều tra một chút a! Xem này cô gái này có phải hay không là tình nhân của Địch tiên sinh......"

Triệu Mĩ Hoa nghiêm túc gật đầu: "Kỳ thật hẹn hò buổi trưa cũng rất kích thích..."

"Triệu, Mĩ, Hoa --" Lí Khởi Anh xoay người trừng cô. "Cô thật sự là hết thuốc chữa." Nói xong liền sả bước đi về công ty.

"Ai nha, cô đi chậm một chút, hôm nay cô đã giúp tôi đàm phán dự án, hiện tại xong rồi có thể đi uống chén trà a, vội vã trở về làm gì?"

"Còn uống trà? Triệu Mĩ Hoa, tôi rốt cuộc cũng biết vì sao cô thèm CEO nhỏ dãi nhưng không chiếm được anh ta, bởi vì tiêu chuẩn giá trị của cô rất thấp." Lí Khởi Anh nhịn không được cười nhạo.

Triệu Mĩ Hoa một chút cũng không để ý. "Chẳng lẽ cô gái vừa rồi đủ tiêu chuẩn sao? Nói về xinh đẹp tôi hơn cô ta rất nhiều, Địch tiên sinh hẳn là phải chú ý ta mới đúng chứ..."

Cô lại còn nói lảm nhảm, Lí Khởi Anh chịu không nổi liền đi thẳng.

Mà việc CEO có "ngọ thê" đã lan truyền rộng rãi.

***

Phương Đề Lê trong tay ôm một đống sách cùng bằng hữu đi vào quán cà phê.

"Không nghĩ tới lâu như vậy không gặp lại có thể gặp cậu ở hiệu sách, hôm nay mình mời cậu uống cà phê!" Đề Lê rộng rãi nói.

"Vậy thật cảm ơn, không hổ là đại tiểu thư Phương Đề Lê của [Đại Phương]." Tiểu Tuyết chế nhạo nói.

Tiểu Tuyết cũng làm cùng cơ quan với Phương Đề Lê, một năm nay là bạn rất thân thiết với cô. Tuy nhiên Tiểu Tuyết thường hay dẫn đoàn đi Nhật Bản trong khi Đề Lê lại dẫn đoàn đi Châu Âu, muốn cùng ngồi uống với nhau tách cà phê cũng thật khó.

Đề Lê nhanh chóng đi lấy hai tách cà phê rồi tìm vị trí ngồi. "Làm ơn đừng gọi cái danh xưng này a." Đề Lê oán giận nói.

"Ha ha ha! May mắn đoàn viên của mình đều gọi mình là Yuki, cũng may mắn là mình dẫn tuyến Nhật bản." Tiểu Tuyết cười rộ lên, cô rất thích tác phong thoải mái cùng ngay thẳng của Đề Lê khi nói chuyện.

"Hừ, mình rõ ràng đã giới thiệu tên tiếng Anh a."

"Cũng có thể, nhưng có sao đâu, tên hiệu cũng rất nhiều mà." Tiểu Tuyết hảo tâm nhắc nhở. "Cậu thế nào mua nhiều sách như vậy?" Cô nhìn túi sách bên cạnh Đề Lê.

"Tôi chỉ mua hai cuốn sách du lịch còn lạo đều là tạp chí của Địch Ấp Chấn." Đề Lê trả lời.

"Van cậu, tiểu thư, có người nào ngay cả tên họ ông xã cũng kêu thẳng không? Chẳng lẽ khi các cậu lên giường cũng xưng hô như vậy sao?"

"Nào có? Mình mới không có." Cô mỗi lần cùng anh đều gọi "Địch", cuối cùng "Địch" lại trở thành biệt danh mà cô gọi anh.

"Oa a, suy nghĩ chuyện đen tối nha." Tiểu Tuyết bắt đầu giễu cợt cô.

"Muốn bị hắt nước đá sao?" Đề Lê khốn quẫn uy hiếp nói.

"Cậu hôm qua mới trở về sao? Sao lại chưa đến công ty triều cống (chỉ việc cống nạp cho vua chúa ngày xưa)?" Tiểu Tuyết chuyển đề tài.

"Triều cống? Công ty chúng ta chuyển qua thành hoàng đế quản lý từ bao giờ? Phương Đề Lê nghe không hiểu, cô chỉ luôn chú ý đến đoàn của mình, luôn bận bịu công tác, với tin tức trong công ty, cô không thông thạo lắm.

"Chính là tặng lễ a! Cậu mang đoàn trở về, không đem lễ vật tặng cho mấy người vai vế trong công ty sao, hay cậu không muốn đi làm nữa mà ở lại Đài Loan bồi ông xã phải không?" Tiểu Tuyết nói thẳng, dù sao cũng là bạn bè tốt với nhau.

"Tại sao phải đưa lễ? Mình chỉ phục vụ du khách, cùng với mấy người đó cũng không phải người nhà càng không phải là thân quen, cũng là nhân viên giống nhau mà?" Phương Đề Lê không hiểu hỏi.

"Cậu chưa nghe nói sao?" Tiểu Tuyết bất khả tư nghị nhìn cô một cái. "Hiện tại rất nhiều người dẫn đoàn về đều mang thổ sản (đặc sản địa phương) đến tặng mấy người đó, chỉ cần bọn họ cao hứng thì không sợ không có cơ hội được dẫn đoàn đi. Cậu thật ngốc, cẩn thận không thôi không có đoàn mà dẫn đi đâu."

"Nào có như vậy? Loại tặng quà này thật không đáng, mình mặc kệ chuyện này. Cũng không phải làm quan, việc gì phải nịnh bợ người ta?" Phương Đề Lê khảng khái nói.

Tiểu Tuyết thấy thế cười cười. "Dù sao ông xã cậu cũng rất biết kiếm tiền, cậu kiếm ít đi một chút cũng không sai."

"Mới không phải như vậy." Phương Đề Lê lập tức phản bác. "Tuy rằng mình không kiếm nhiều tiền bằng anh ấy cũng không phải là người dẫn đoàn xuất sắc nhất, nhưng mình rất nghiêm túc làm việc, xem mình mua sách tham khảo này." Cô đem gói sách to đặt trước mặt Tiểu Tuyết.

"Tuy rằng cậu làm việc chăm chỉ nhưng ông xã cậu thật có chút xấu số. Dẫn đoàn đi châu Âu liền đi hơn mười ngày, cậu một tháng lại đi liên tiếp hai chuyến, thời gian ở tại Đài Loan không phải rất ít sao? Cẩn thận một chút, kết hôn thì khó nhưng li hôn rất dễ dàng a." Tiểu Tuyết khuyên bảo.

"Phi phi phi!" Phương Đề Lê mạnh miệng nói. "Địch Ấp Chấn còn chưa quản mình cậu thật nhiều chuyện a." Kỳ thực cô có hơi chột dạ, nhưng chỉ sợ khi có đoàn nhưng cô không nhận thì thật sự sẽ ở nhà cho Địch Ấp Chấn nuôi.

"Địch tiên sinh thật xấu số, anh ta hẳn là thiếu nợ cậu rồi." Tiểu Tuyết nhịn không được nói lời công đạo.

Đề Lê trừng cô liếc mắt một cái. "Uy, sáu giờ rồi, Địch Ấp Chấn sắp tan tầm rồi, anh ấy nói hôm nay không tăng ca, cậu có muốn cùng chúng mình ăn cơm không?"

"Không cần đâu, mình không muốn bị ông xã cậu ghi hận." Làm bóng đèn là không đạo đức.

"Cậu lại nói hươu nói vượn." Đề Lê phản bác. "Anh ấy thật sự rất bận làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy? Bất quá cũng thật là lạ, hôm nay lại không tăng ca."

"Phương Đề Lê, mình thật sự cảm thấy bi ai cho ông xã cậu, cậu thật là một người ngu ngốc." Tiểu Tuyết lắc đầu đứng dậy trong lòng thầm may mắn vì đã không đáp ứng làm bóng đèn.

Nếu cô đoán không sai, Địch Ấp Chân hẳn là muốn ở bên vợ mới cố ý không tăng ca, mà đại tỷ ngu ngốc này một chút cũng không biết mình có bao nhiêu may mắn.

"Giang Tiểu Tuyết!" Phương Đề Lê lại lần nữa kháng nghị.

Nhưng mà Tiểu Tuyết đã đứng dậy, thuận tiện uống xong cà phê. "Đừng tức giận, cho cậu đi giải trí với lão gia nhà cậu, mình phải về nhà, sẽ gọi lại cho cậu sau."

Vì thế Tiểu Tuyết liền đi về trước ánh mắt kinh ngạc của Phương Đề Lê.  

Mật Thê- Trạm ThanhDove le storie prendono vita. Scoprilo ora