Chương 25.Mù đường là thuộc tính của Lục giáo chủ

Start from the beginning
                                    

Dù sao Lục Hành Đại cũng là một cao thủ võ lâm đúng không? Nếu như người khác trách Tả Ký không biết làm ruộng chỉ vì một lần hắn nhỡ mất vụ lúa, hắn nhất định sẽ chuẩn bị tinh thần làm nhiều hơn vài mẫu ruộng để lấy lại danh dự đã mất. Sau một hồi suy bụng ta ra bụng người, Tả Ký quyết định kiên nhẫn chịu đựng.

May mà lần này Lục cao thủ không phụ kỳ vọng, hai người cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi, đặt chân lên đất bằng. Tả Ký chưa kịp thở dốc, chợt nghe phía bên kia tường có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện truyền đến. Hắn quay sang nhìn người bên cạnh, Lục Hành Đại lắc đầu. Vì vậy hai người liền nấp vào trong góc kín, nghe lén.

“Sư ca, sư ca chờ ta một chút!”

“Nghiêm công tử xin dừng bước. Ngươi và ta chính tà đối lập, cách xưng hô trước kia hiện tại không nên dùng nữa thì hơn.”

“Sư ca, ngươi… vẫn còn giận ta đúng không?”

“A, nơi đây là tổng đàn của giáo ta, sau này Nghiêm công tử không nên trở lại nữa, ngươi không để ý đến thanh danh của bản thân, nhưng thể diện của giáo ta vẫn phải giữ. Nếu công tử còn tùy tiện đến đây, xin đừng trách Thạch mỗ không nương tay.”

“Sư ca, ta biết ta sai rồi, ta bị phụ thân phạt diện bích, khó khăn lắm mới tới được đây…”

Bên trong tường bất chợt không có tiếng động, lúc này Tả Ký mới rảnh nhìn quanh bốn phía. Nơi này không phải sân trước quen thuộc, mà là một bãi đất trống ở mé sườn núi. Hắn nghĩ có lẽ bình thường họ Lục kia đi cửa sau quen rồi. Mà hai người bên trong hẳn là Thạch Thành Bích và Nghiêm Việt tiểu công tử, không ngờ Thạch Thành Bích Thạch Hộ pháp ngày thường hay mỉm cười cũng có lúc nghiêm túc như vậy… Hắn còn đang nghĩ đâu đâu, bỗng nhiên nghe Thạch Thành Bích cao giọng nói: “Thuộc hạ cung nghênh giáo chủ trở về.”

Tả Ký chưa kịp có phản ứng, cả người đã bay vào trong sân. Hắn nhìn Nghiêm Việt được Thạch Thành Bích che sau lưng nhưng vẫn ló đầu ra nhỏ giọng chào hỏi mình, lại nhìn Thạch Hộ pháp kính cẩn ôm quyền hành lễ, cuối cùng quay sang nhìn Lục Hành Đại vừa xách hắn bay qua tường hỏi: “Ngươi là cao thủ còn gì? Sao lại dễ bị phát hiện thế?”

Lục cao thủ nhìn hắn như không có chuyện gì, rồi chắp tay hoàn lễ với Thạch Thành Bích: “Thạch giáo chủ quá khiêm tốn rồi, ngươi và ta mây bùn khác biệt, cách xưng hô trước kia hiện tại không nên dùng nữa thì hơn.”

Mặt Thạch Thành Bích giật một cái, lập tức nở nụ cười, quay sang Tả Ký nói: “Tả huynh đệ đã lâu không gặp? Vừa rồi ta nghe thấy tiếng động của ngươi, hiểu rằng nơi này vốn nguy hiểm, liền đoán có lẽ giáo chủ đi cùng ngươi, quả nhiên ta đã đoán đúng.”

Hóa ra họ Lục này bị mình liên lụy. Tả Ký xoa mũi, lui về phía sau một chút, nhường lại sân khấu chính cho hai vị giáo chủ đại nhân.

Thạch Thành Bích tỏ rõ lòng trung: “Thuộc hạ đối với giáo chủ và giáo ta chưa từng hai lòng, lúc trước cũng vì nhận được thủ lệnh của giáo chủ mới tạm thời nhận chức giáo chủ, suốt thời gian qua vẫn luôn lo lắng. Hôm nay giáo chủ đã trở về, thuộc hạ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.”

Lục Hành Đại không buồn di chuyển: “Trên giang hồ ai ai cũng biết giáo chủ ma giáo hiện giờ họ Thạch, giáo chủ tiền nhiệm như ta đâu có liên quan gì? Lục mỗ hôm nay chỉ là một thường dân bách tính, Thạch giáo chủ không cần khách khí.”

Vẻ mặt Thạch Thành Bích lập tức nghiêm túc hẳn: “Ban đầu giáo chủ mời ta nhập giáo đâu có nói vậy. Thuộc hạ chưa bao giờ muốn tiếp nhận chức vị giáo chủ này.”

Lục Hành Đại thong thả nói: “Một quyển tuyệt thế kiếm phổ đổi lấy một thuộc hạ đắc lực trung thành, ta đương nhiên nhớ rõ. Nhưng có chuyện ta vẫn chưa hiểu, ám toán hạ độc chẳng lẽ là chuyện một thuộc hạ nên làm?”

Thạch Thành Bích mở miệng toan nói, nhưng nhìn sang Tả Ký thì khép miệng lại. Đột nhiên hắn thoáng nghiêng người, nhìn Nghiêm tiểu công tử vẫn đang kéo tay áo hắn, quay đầu lại trách mắng: “Ngươi xem ngươi đã làm gì! Mau nhận lỗi với Tả đại ca!”. Dịch ra thêm nửa bước, còn nói thêm: “Nếu ngươi có thể khuyên giáo chủ trở về, ta sẽ đồng ý những việc ngươi nói.”

Nghiêm Việt bỗng nhanh nhẹn hẳn lên, bước thật nhanh tới, trước tiên thi lễ với Tả Ký: “Chuyện năm ngoái ta thật xin lỗi, ta không nên để ngươi lại bên cạnh Lục Hành Đại đang phát điên. Nghe nói còn liên lụy làm ngươi ngã xuống núi, thật may là ngươi không sao. Cuối cùng làm lỡ nhiều chuyện của ngươi. Ta và đại sư huynh ta sẽ bồi thường hết cho ngươi.”. Nói xong chưa đợi Tả Ký phản ứng, Nghiêm Việt liền quay sang Lục Hành Đại nói: “Lục ma đầu, ngươi đừng tỏ ra ngạo mạn, hạ độc ngươi là ta, không liên quan gì đến sư ca ta hết. Hơn nữa ngươi làm giáo chủ có gì không tốt, cứ chối đây đẩy làm gì. Nếu ngươi không còn là giáo chủ, làm sao có thể an bài nhiều người như vậy trên đường từ đây đến Lạc Dương?”

Nói đến đây, Nghiêm Việt dường như đang nhớ lại chuyện gì hài hước lắm, lại quay sang nói với Tả Ký: “Tả đại ca ngươi có biết không, Lục giáo chủ của chúng ta vậy mà rất phô trương. Lần trước đi Lạc Dương, y phái hàng loạt giáo chúng ở phân đường của ma giáo đi theo dọc đường, cứ năm dặm lại có một người, để những người này dùng pháo hoa làm tín hiệu, nói là để truyền tin, thực ra là y không biết đường nhưng không muốn mất mặt hỏi đường mà thôi. Ha ha ha ha…”

Tả Ký nghi hoặc quay sang nhìn Lục Hành Đại, thì ra lúc đó y để hắn vác một bao pháo hoa đều là để chỉ đường sao? Lục Hành Đại mặt không đổi sắc nhìn về phía Thạch Thành Bích, Thạch Thành Bích ho nhẹ một tiếng, cất giọng chặn lời Nghiêm Việt: “Đừng nói tào lao, nói chuyện chính đi.”

Nghiêm Việt “a” lên một tiếng, vẫn chưa nói hết: “Có lẽ Lục giáo chủ cũng biết như thế là quá phí phạm, hơn nữa phái người ta đi tới đi lui cũng phiền, lại phải mượn cớ. Sau này y liền bảo họ lập ra cách trạm gác, trên mỗi trạm cắm một lá cờ thật lớn…”. Lời còn chưa dứt, Nghiêm Việt đã bị Thạch Thành Bích kéo ra phía sau, để lại Lục Hành Đại đứng yên tại chỗ vẻ mặt lạnh như băng.

[Đam mỹ](Hoàn) Nợ giang hồWhere stories live. Discover now