Chương 2. Giang hồ trong mắt mỗi người một khác

Start from the beginning
                                    

Vì thế hiện tại, Tả Ký – trên lưng mang theo hành lý – mờ mịt đứng trước cửa quán rượu. Hắn vừa mới hỏi qua người trong quán một lượt, tìm ra một ít manh mối rồi mới đi ra ngoài.

Tiểu nhị Tả Tiểu Linh nói, nơi nào có người, nơi đó chính là giang hồ, chẳng hạn như quán rượu này, chẳng hạn như Tả gia trang, đối với người giang hồ mà nói, đó là nơi chân trời góc biển. Người giang hồ không có giấy tờ chứng nhận là người giang hồ, chỉ cần có cái tâm giang hồ thì sẽ là người giang hồ. Bọn họ có thể là tiêu sư, là cường đạo, là công tử quyền quý, là tiểu nhị trong quán rượu. Người giang hồ không cần phải cầm đao cầm kiếm mới là người giang hồ, chỉ cần trong lòng có kiếm thì dù trong tay cầm cái gì cũng sẽ thành kiếm, chẳng hạn như quân cờ, cây tiêu, chén rượu…

Nói đi nói lại một hồi, Tả Ký cái hiểu cái không như lạc vào sương mù. Cuối cùng hắn nghe được một câu rất đáng chú ý: gần đây các môn phái bạch đạo tập hợp tại Lạc Dương muốn tiêu diệt ma giáo. Nếu muốn tìm người thì đến đó sẽ dễ tìm hơn. Đại hiệp trẻ tuổi mà mang họ Đường cũng có vài người, đến đó dò hỏi chắc sẽ tìm được. Còn về người tên Lục Hành này, Tả Tiểu Linh chưa từng nghe nói qua, có lẽ y chẳng có tiếng tăm gì trên giang hồ.

Đã xác định mục tiêu thì không nên trì hoãn gì nữa. Tả Ký ra khỏi quán rượu, may mắn trời vẫn chưa tối, hắn liền đi tới Lạc Dương.

***

Sáng sớm, một đội ngựa chở hàng hóa lăn bánh trên quan đạo. Người đánh xe quất roi, thét to để lùa đàn gia súc đi tiếp. Mấy con ngựa mắt vẫn còn buồn ngủ chậm rãi bước đi.

Tả Ký đang ngồi trong một khoang chứa cỏ. Lúc hắn đi có mang theo một ít tiền, vốn định sẽ làm việc gì đó để kiếm thêm. Ngay ngày hôm đó, hắn bắt gặp thương đội này đang trên đường tới Lạc Dương, đúng lúc có một người đánh xe vì bị bệnh nên thiếu người, Tả Ký liền xin vào làm. Hắn tay chân nhanh nhẹn lại ít nói, nhiều ngày ở chung với mọi người cũng thuận buồm xuôi gió.

Đang đi, phía sau có tiếng người truyền đến, Tả Ký đứng lên, ra khỏi xe ngựa nhìn nhìn, thấy nhiều người ăn mặc kỳ lạ đang chạy tới. Hắn nhìn bọn họ rất vội vã, trong tay có cầm binh khí thì cả kinh. Vẫn còn đang nghi ngờ, mấy người kia đã tới gần, quát to. “Võ lâm tranh chấp, những người không liên quan mau lánh đi!”

Xe ngựa vốn đã đi chậm lại, rất nhanh liền đỗ vào ven đường, Tả Ký học những phu xe khác, ngồi xuống bên cạnh lũ gia súc ôm lấy đầu, rồi từ khe hở trên xe nhìn theo những người giang hồ kia.

Chẳng mấy chốc, mấy người trang phục kỳ lạ bao vây hai người, một áo xanh một áo trắng. Công tử bạch y không thèm để ý chỉ khoanh tay, để cho người áo xanh đối đáp cùng đám người kia.

Mấy vị nhân sĩ giang hồ này trông như gặp kẻ địch, người áo xanh cũng cợt nhả không thèm để họ vào mắt. Hai bên chưa nói được vài câu đã lao vào đánh nhau. Trong lúc hỗn loạn còn nghe thấy vài lời truyền đến, Tả Ký nghe được hình như là thiện ác bất dung, giang hồ bại hoại gì đó. Nghe vậy chắc hai vị công tử này thuộc về môn phái tà đạo nào rồi. Tả Ký lắc đầu: thật đáng tiếc cho khuôn mặt dễ nhìn như vậy.

Trong nháy mắt, mấy vị nhân sĩ trang phục kì lạ liền bị người áo xanh đánh ngã, chật vật quát mắng “Thạch Thành Bích ngươi là tên tiểu nhân nối giáo cho giặc!”, “Tiểu tử họ Thạch kia, ngươi cứ chờ đấy!” linh tinh gì đó, người áo xanh cũng không thèm để ý. Xoa xoa tay, y mỉm cười đi tới chỗ bạch y công tử.

Nãy giờ ngây người ra xem, lúc này Tả Ký mới nhớ ra, hai người này rất giống người đã làm sập nhà mình. Nhưng hình như người áo xanh này thì không phải. Đang muốn chạy tới hỏi người áo trắng kia có phải họ Đường hay không, bỗng hắn thấy đao quang chợt lóe, rồi một trận gió lạnh xoẹt qua, lúc hoàn hồn quay lại nhìn đã thấy một thanh đao sáng loáng cắm trên thùng xe. Tả Ký thấy má trái hơi đau buốt, đưa tay sờ thử, hắn thấy trên tay mình toàn máu.

Tả Ký càng sợ hãi, nhác thấy hai người kia muốn rời đi, rõ ràng làm người khác bị thương cũng không hỏi han một tiếng. Tả Ký không khỏi tức giận, nói với bạch y công tử. “Này! Ngươi làm ta bị thương rồi!”

Bạch y công tử dường như hơi bất ngờ, nhíu mày nói. “Vậy thì sao?”

Tả Ký tức giận, mấy người giang hồ này sao chẳng hiểu đạo lý gì hết vậy, hắn liền kiên trì nói. “Ngươi phải xin lỗi, cũng phải giúp ta trị thương.”

Bạch y công tử nhìn hắn từ trên xuống dưới một hồi, thoải mái nói. “Thành Bích, lấy bạc cho vị phu tử này.”

Tả Ký ngẩn người, tự hỏi mình thành phu tử từ bao giờ thế? Hắn thấy người áo xanh định lấy bạc ra trả, vội vàng xua tay. “Vết thương không quá nặng cũng không đau, tùy tiện băng bó là tốt rồi, không cần nhiều bạc như vậy, chỉ cần các ngươi xin lỗi…”

Lời còn chưa dứt, miệng hắn liền bị một bàn tay bịt kín. Tiếng lão bản của thương đội vang lên. “Tên phu xe này rất khờ khạo, hai vị đại hiệp hà tất phải so đo với hắn.” Miệng thì nói vậy, nhưng bàn tay lão lại giơ ra cầm lấy bạc.

Người áo xanh tên Thạch Thành Bích mỉm cười, quay đầu đuổi theo bạch y công tử.

Lão bản nhìn bóng hai người đi xa lắm rồi, mới bỏ bàn tay đang che miệng Tả Ký ra, nhỏ giọng trách mắng. “Ngươi chán sống rồi thì cũng đừng liên lụy đến bọn ta! Đừng có nói đạo lý với người giang hồ, huống chi hai tên vừa nãy là bàng môn tà đạo, không giết ngươi đã là phúc lắm rồi, ngươi còn muốn bọn họ xin lỗi. Ngươi điên rồi chắc?”

Tả Ký bị lão che miệng bịt mũi đến đầu óc choáng váng, một lúc lâu không nói gì. Lão bản không chịu bỏ qua cho hắn, nói lão không dám nhận một tên phu xe to gan lớn mật như hắn. Lão nhanh chóng thanh toán tiền công mấy ngày nay cho Tả Ký, đưa thêm mấy đồng coi như là tiền trị thương cho hắn rồi vội vã thúc cả thương đội rời đi.

Tả Ký đứng ngây ra trên đường một lát, chợt sực tỉnh ra, lão bản kia nhận tiền của người áo xanh, cứ thế đi mất rồi!

[Đam mỹ](Hoàn) Nợ giang hồWhere stories live. Discover now