Chương 11

889 17 0
                                    

Học sinh năm ba kia cùng một nam nhân khác lên tiếng trả lời ấn tay chân Doãn Lạc xuống, hành động của y bị người kiềm chế, mà tình dục trong cơ thể cũng không ngừng khuếch tán, cảm giác được đầu lưỡi của nam nhân đang lướt qua ngực của y.

"Ưm... Dừng tay..." Thanh âm cự tuyệt khàn khàn không giống như chính mình.

"Không hổ là giáo sư thể dục, dáng người cũng luyện được thật tốt." Đầu lưỡi nam nhân ở cơ bụng rắn chắc của y tham lam chạy loạn, tay cũng tiến vào trong quần nhỏ của y chạy loạn.

"A... Không cần..." Doãn Lạc không tự giác vặn vẹo thân thể.

"Ngoan ngoãn, tôi sẽ cho thầy thoải mái." Nam tử cười nói, động tác càng thêm nhanh nhẹn.

"Ngô... Ô..." Tuy rằng cảm thấy ghê tởm, nhưng người bị dược khiêu khích ảnh hưởng tới bộ vị mẫn cảm, làm cho y vẫn nổi lên khoái cảm.

Nam tử thấy khuôn mặt cương nghị của Doãn Lạc bị che kín bởi tình dục làm cho đỏ mặt, khoái cảm nhiễm thượng lên đôi mắt đen, giống như đang dụ hoặc hắn, vốn hắn đáp ứng thượng người này, chính mình cũng không có gì vui vẻ, nhưng hiện tại, hắn lại bị người có thân hình to lớn trước mặt này khơi mào tính dục.

"Mau... Mở hai chân y ra." Hắn đối với nam nhân đang ấn chân Doãn Lạc hạ mệnh lệnh, sau đó đem một ngón tay đẩy mạnh vào phía sau của y.

"Mau thả tôi ra... Cậu đang phạm vào tội hình sự..." Doãn Lạc vô lực phản kháng, đành phải dùng nói chuyện dọa lui bọn họ.

"Di!" Nam tử phát ra một tiếng tò mò, sau đó lại đẩy mạnh một ngón tay, xác định chính mình phát hiện ra điều gì.

"Bên trong rất chặt, thầy, thì ra nơi này của thầy rất tốt, không khỏi tránh rất nhiều công phu."

'Khách lạp' một tiếng, phòng nghe nhìn bị mở ra.

"Buông y ra!" Một thanh âm trung tính dễ nghe vang lên.

Người bên trong nhìn về phía cửa, chỉ thấy nam hài đáng yêu hướng bọn họ đi tới.

"Hi Nhi..." Doãn Lạc kêu một tiếng.

Nam tử đem âm thanh kia của Doãn Lạc tiến vào tai, sau đó đứng lên đi đến trước mặt Doãn Hi Nhi, "Cậu chính là Doãn Hi Nhi, ân... Thực đáng yêu, là loại hình tôi thích!"

Hắn lấy ánh mắt tham lam nhìn Doãn Hi Nhi từ trên xuống dưới.

"Không chuẩn anh đối với cậu ấy xuất thủ, Doãn Hi Nhi là của tôi!" Học sinh năm ba kia bất mãn kháng nghị nói.

Doãn Hi Nhi muốn đi đến bên người Doãn Lạc, lại bị nam tử lấy thân hình che đường đi.

"Cùng tôi chơi đi, tôi sẽ cho cậu thoải mái!" Nam tử vươn tay, lấy mu bàn tay ma sát khuôn mặt nhẵn nhụi của Doãn Hi Nhi, nhưng tại một khắc này, lại che bụng ngồi xổm xuống, Doãn Hi Nhi nhấc chân phải nhắm ngay cổ của của nam tử mãnh liệt đá một cái, nam tử bị đá té trên mặt đất đứng dậy thống khổ rên rỉ.

Mà nam nhân đứng bên sườn kinh ngạc đứng tại chỗ, thiếu niên nhìn nhu nhược thế này cư nhiên đem lão đại... Hắn đồng thời do dự muốn ra tay hay không, lại nghe học sinh năm ba kia nói: "Đi mau, cậu ấy là chủ tướng của hội karate."

Hai người vội vàng lôi kéo nam nhân bị Doãn Hi Nhi đả thương chật vật đào tẩu.

Doãn Hi Nhi vốn định đuổi theo trước, nhưng phát hiện sắc mặt Doãn Lạc ửng hồng, cậu đến gần Doãn Lạc, nâng y ra khỏi phòng nghe nhìn, cậu biết Doãn Lạc bị hạ dược, nhưng cậu không muốn ở trong này giúp y giải quyết, vẫn là về nhà đi.

++++

Trong phòng to như vậy, hai thân thể nam tính kịch liệt quấn quít lấy nhau, sau khi qua kích thích đến cuồng loạn, Doãn Hi Nhi từ trong thân thể Doãn Lạc rời khỏi, hai người mệt mỏi ngã vào giường thở hổn hển.

Doãn Hi Nhi từ trong mệt mỏi khôi phục lại, y ôm thân thể Dõan Lạc nói: "Con thích người!"

Doãn Lạc bởi vì mới trải qua yêu cầu cuồng dã của Doãn Hi Nhi, thể xác và tinh thần đều còn bị vây trong mệt mỏi cùng dư vị cao trào vừa qua đi, cho nên đối với chuyện này y không có chút phản ứng.

"Lạc, con thích người!" Doãn Hi Nhi ghé vào lỗ tai y lần nữa thông báo tình cảm.

Lần này Doãn Lạc cuối cùng cũng phản ứng, y đầu tiên là mãnh liệt chấn động, sau đó hoài nghi nhìn Doãn Hi Nhi.

"Con... Nói cái gì..."

"Con yêu ba, rất yêu ba, không phải tình yêu đối với cha mình, mà là tình cảm đối với tình nhân, mỗi lần nhìn thấy ba, lòng con lại kìm không được muốn đem ba đẩy ngã!" Trong ánh mắt của cậu đầy sự kiên quyết không phủ định.

Đối phương nói rõ như vậy, không thể làm làm cho Doãn Lạc hàm hồ nói dối, "Điên, ta là cho con." Y nâng mặt nói.

"Cũng không phải thân sinh, cho dù là thân thì tính sao, yêu chính là yêu, người ta cũng không có thể thay đổi."

"Ta không yêu con, ta yêu, thủy chung chỉ có..."

"Mẹ con..." Doãn Hi Nhi đem lời y nói tiếp.

Doãn Lạc lộ ra biểu tình ngươi biết thì tốt rồi, hơn nữa thở dài nhẹ nhõm một hơi rất lớn, nhưng lời nói kế tiếp của đối phương lại làm cho y không thể thả lỏng.

"Cho dù người yêu mẹ con lại như thế nào, mẹ đã không thể, cho nên ba chỉ có thể nhận con!"

Doãn Lạc ngơ ngác nhìn vẻ mặt của Doãn Hi Nhi, sau đó nghiêng người lưng đối mặt đối phương, thì thào tự nói: "Đêm nay mộng thật đúng là kỳ quái!" Y áp dụng chiêu thức giả ngu, thái độ tiêu cực, chuyện vớ vẩn như vậy như thế nào không phải mộng, y chỉ có thể nói như vậy thuyết phục chính mình.

"Con yêu cha, Con yêu cha Con yêu cha Con yêu cha. Yêu cha yêu cha yêu cha..." Doãn Hi Nhi chặn thân mình y, nói ra liên tiếp lời tỏ tình, khiến cho y nhìn thẳng vào sự thật.

"Con yêu cha!"

"Ta không yêu con."

"Con sẽ làm cho người yêu mình."

"Không cần quá tự tin, ta chỉ yêu Vũ Tư."

"Đừng lo, con sẽ làm cho người quên đi mẹ."

"Không có khả năng."

"Phải không, kia trước từ thân thể bắt đầu đi."

Tiếp theo trong phòng lại bắt đầu một hồi kịch liệt ái dục, đêm còn rất dài.

ℵ Hoàn ℵ

[ĐM] Bội đức chi nhị ác liệt con riêngWhere stories live. Discover now