Hai mươi luật của Van Dine

Start from the beginning
                                    

9) Luật Van Dine thứ chín:

Đã là chuyện trinh thám thì phải có một thám tử xuất hiện trong câu chuyện — nhưng chỉ một mà thôi, đó chính là nhân vật chính trong câu chuyện — một deus ex machina. Tập hợp cùng một lúc ba, bốn hay cả một nhóm thám tử cùng giải quyết một vấn đề không chỉ làm phân tán mối quan tâm tới vụ án và phá vỡ mạch suy luận mà còn khiến độc giả cảm thấy mình đang rơi vào tình huống bất lợi. Nếu có hơn một thám tử, độc giả sẽ không biết ai mới là người cùng suy luận với mình. Điều đó giống như là việc bắt độc giả phải tham gia một cuộc chạy đua một mình với một đội hình chạy tiếp sức.

10) Luật Van Dine thứ mười:

Hung thủ phải là người có một vai trò nhất định trong câu chuyện — đó là một kiểu hung thủ khiến cho độc giả cảm thấy thân thuộc và khiến họ thấy hứng thú. Với những tác gia hay đi gán tội cho một nhân vật khác trong câu chuyện; ví dụ như trong chương cuối, bất ngờ hung thủ là một nhân vật mới bất thình lình xuất hiện hoặc một nhân vật đóng vai trò rất mờ nhạt trong câu chuyện, thì việc gán tội như vậy chả khác gì thừa nhận sự kém cỏi của mình khi đọ trí với độc giả.

11) Luật Van Dine thứ mười một:

Tác giả không được chọn người giúp việc là hung thủ. Làm như thế chả khác gì đưa ra một câu hỏi mở và đưa ra sẵn câu trả lời cho độc giả. Hung thủ phải là một ai đó rất thông minh — một người mà chúng ta không bao giờ nghĩ lại là kẻ gây án.

12) Luật Van Dine thứ mười hai:

Không cần biết có bao nhiêu vụ án xảy ra nhưng chỉ được phép tồn tại một nhân vật thủ phạm trong câu chuyện. Và tất nhiên, thủ phạm cũng có một nhân vật hỗ trợ hoặc đồng phạm tham gia giúp đỡ. Nhưng toàn bộ trách nhiệm chỉ được phép dồn lên một nhân vật duy nhất vì toàn bộ sự phẫn nộ của độc giả sẽ được dồn hết toàn bộ cho kẻ thủ ác đó.

13) Luật Van Dine thứ mười ba:

Những tổ chức bí mật, camorra, mafia v.v... không có chỗ trong các tiểu thuyết trinh thám. Một vụ án giết người hoàn hảo sẽ bị phá hỏng hoàn toàn nếu có sự can thiệp của những thế lực này. Để công bằng, thủ phạm cũng sẽ nhận được một lợi thế tương đương với vị thám tử; nhưng nếu đi xa đến mức để cho một tổ chức bí mật chống lưng cho hắn ta thì đó không còn là một cuốn tiểu thuyết trinh thám nữa mà đó là tiểu thuyết phiêu lưu hoặc tiểu thuyết phản gián. Hơn nữa, với một kẻ giết người có lòng tự trọng cao và đề cao danh dự bản thân; hắn sẽ không muốn nhận được sự giúp đỡ đó một tí nào cả.

14) Luật Van Dine thứ mười bốn:

Cách thức gây án và việc phát hiện ra thủ phạm phải có sự hợp lý và mang tính khoa học. Điều đó có nghĩa là giả khoa học, những thủ pháp có tính chất tư biện và tưởng tượng thuần tuý không được phép xuất hiện trong tiểu thuyết trinh thám. Một khi nhà văn đắm chìm trong thế giới tưởng tượng của mình, điển hình theo phong cách của Jules Verne, thì tác giả đó đã đi ra ngoài phạm vi của một cuốn tiểu thuyết trinh thám và nó khiến câu chuyện trở thành một mớ hỗn độn giữa thực và ảo.

Hai mươi luật của Van DineWhere stories live. Discover now