☆, cải tạo
Mùa đông năm ấy, Mã Lan Lan cảm thấy chỉ trôi qua trong chớp mắt, không còn rét lạnh thấu xương như những năm qua, không đìu hiu như những năm qua, càng không có thất vọng đau khổ như những năm qua. Nàng đang ở một nơi ôn hòa, có chút ngây thơ không biết rõ, vượt qua mùa đông đầu tiên tại Bắc Kinh.
“Lan Lan, tới đây phụ một tay a.” Tiếng mở cửa vang lên, thanh âm của Tống Thu từ lúc mở cửa liền truyền vào, Mã Lan Lan vội vàng buông sách trong tay, đi ra ngoài.
“Hôm nay tôi nhìn thấy có một quán nhỏ mới mở, nên mua về cho cô hai cái bánh” Tống Thu mặc áo khác dài màu vàng nhạt, thân thể vốn gầy yếu, được bao bọc trong áo khoác lại có vẻ đầy đặn, làm cho người ta cảm thấy tươi mát thanh tú.
“Tôi phát hiện gần đây cô có chút không đúng, sao lại luôn thất thần nha? Có phải sắp đến kỳ thi nên tâm tình khẩn trương không?" Tống Thu đỡ khung cửa, một bên đổi giày một bên nhìn bóng lưng của Mã Lan Lan nói.
Mã Lan Lan vừa đem bữa sáng đặt lên bàn cơm, nghe Tống Thu nói như vậy, người cũng cứng đờ theo.
Nguyên lai, mình che giấu không tốt chút nào, đều bị cô ấy nhìn ra.
Mã Lan Lan uể oải, vốn tưởng rằng đây là bí mật nhỏ của nàng, nàng cũng không có yêu cầu gì xa vời, chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy Tống Thu, cảm thụ được độ ấm của cô trong lúc vô tình truyền tới, cũng rất thỏa mãn. Nàng cùng Mã nhi, tại thành phố rộng lớn lạ lẫm này, đã dần dần có cảm giác quen thuộc, tìm được tiết tấu sinh hoạt. Còn có thể khát cầu gì hơn? Ở chỗ này, những gì Tống Thu cho nàng, đã rất nhiều rất nhiều rồi….
Thế nhưng, yêu thích trong lòng đã tích lũy được càng ngày càng nhiều, đã sắp không bỏ xuống được rồi, có đôi khi quá mức khó chịu, nàng cũng chỉ có thể nói với con gái đang ngủ say những bí mật nhỏ trong đáy lòng mình. Lúc ban đầu mãnh liệt khắc chế, cảm thấy loại cảm tình như vậy thật vớ vẩn cùng vô sỉ, đến bây giờ, chợt bắt đầu tưởng tượng một chút, nếu có một ngày, có thể tựa vào vai Tống Thu, cứ như vậy cùng cô một chỗ, một mực ở cùng một chỗ, đó có phải là cái được gọi là hạnh phúc không?
“Mã nhi còn chưa rời giường sao? Nhanh gọi nàng dậy đi, đợi tí nữa nguội rồi thì ăn không ngon nữa" Đi đến cạnh bàn cơm, Mã Lan Lan đã dọn xong. Tống Thu nhìn bốn phía, trong phòng, một đoàn thân thể nho nhỏ còn đang uốn trong chăn.
“Nàng vừa rồi đã la hét đói bụng, tôi nói cô đi mua đồ ăn rồi, nàng còn không tin, nói đợi cô về rồi mới dậy” Mã Lan Lan bật cười, đi đến phòng ngủ.
Tiểu gia hỏa từ lúc Tống Thu trở về đã tỉnh, mở hai mắt thật to chờ mẹ đến giúp mình mặc quần áo, hiện tại bụng của nàng đã kêu xì xào lên rồi. Nhìn thấy mẹ vào, vội đem bàn tay nhỏ bé mở lớn, muốn ôm một cái.
"Còn chưa mặc quần áo, coi chừng lạnh!" Mã Lan Lan nhanh chóng đi đến bên giường, nhỏ giọng dạy dỗ, lại không nỡ mắng thật. Nhưng mà Mã nhi như vậy, rất dễ cảm lạnh.
“Mẹ, con đói bụng.” bây giờ Mã nhi nói chuyện xem như rõ ràng, nói chuyện cũng càng lúc càng giống Tống Thu rồi, nói nhanh giống như cái gì vậy. Có đôi khi Mã Lan Lan cũng dở khóc dở cười, Mã nhi nhát gan ngượng ngùng trước kia chạy đi đâu rồi?
ВЫ ЧИТАЕТЕ
[BHTT][Edit- Hoàn] Câu chuyện của Tiểu Mã - Cảnh Tiểu Lục
Любовные романыTên tác phẩm: Tiểu Mã đích cố sự Tác giả: Cảnh Tiểu Lục Câu chuyện về một ca sỹ tự do với cô gái thuê phòng trọ Editor: Shine
![[BHTT][Edit- Hoàn] Câu chuyện của Tiểu Mã - Cảnh Tiểu Lục](https://img.wattpad.com/cover/113885340-64-k379253.jpg)