Phiên ngoại 3: Ngày Tết Đoan Ngọ

Începe de la început
                                    

Thấy Ngao Tử Luân ly khai, tức giận trên mặt Vương Hằng liền lập tức biến mất, cười tủm tỉm nhìn Tiểu Tứ trong lòng tò mò xem xét y, " Tiểu Trạch Trạch, thấy phụ thân lợi hại không?"

" Lợi hại...... Phụ vương cũng không dám cãi lại......" Trong mắt Tiểu Tứ lộ rõ sùng bái.

"Tiểu Tứ của ta hảo ngoan." Vương Hằng cúi đầu, ở trên khuôn mặt nộn nộn Tứ tiểu hôn a hôn a.

" Ha ha......" Tiểu Tứ được Vương Hằng hôn cười khanh khách.

" Tiểu Trạch Trạch không cần oán giận phụ vương của ngươi, tại hắn quá lo lắng cho ta thôi." Vương Hằng không muốn Ngao Tử Luân cùng đứa nhỏ về sau xuất hiện ngăn cách.

" Không có, bà vú nói, phụ vương chán ghét ta là bởi vì ta làm cho phụ thân chịu tội , hết thảy đều là lỗi của Tiểu Tứ, Tiểu Tứ không oán giận phụ vương ." Khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Tứ ảm đạm xuống dưới.

" Đừng nghe bà vú ngươi nói bừa, phụ vương ngươi mới không chán ghét ngươi á. Nhớ rõ lúc trước thời điểm phụ thân hoài thai ngươi, phụ vương ngươi cao hứng đến ngậm không được miệng , mỗi ngày đều phải sờ sờ bụng của ta, hỏi ta Tiểu Tứ khi nào mới sinh ra a? Tiểu Tứ lớn lên giống ai nào? Tiểu Tứ...... Còn có cái tên Tiểu Tứ này chính là do phụ vương ngươi nẩy lên, thật ra phụ vương ngươi cũng rất vui sướng khi có ngươi a."

" Thật sao?"

" Thật. Tiểu Tứ không tin phụ thân?" Vương Hằng điểm cái mũi Tiểu Tứ.

" Tin."

Sẳn hôm nay tinh lực dồi dào, Vương Hằng đem bà vú Tiểu Tứ đuổi ra phủ, khiến cho nàng khua môi múa mép một phen. Cũng gọi quản gia tới, chỉ thị rõ ràng từ đây về sau, mặc kệ là ai trong vương phủ ăn nói bậy bạ đều bị phạt bốn mươi gậy, đuổi khỏi vương phủ. Mệnh lệnh vừa truyền xuống, liền áp dụng ngay lên mấy người bình thường thích khua môi múa mép, chiêu giết gà dọa khỉ này làm cho vương phủ về sau yên ổn không ít.

Buổi tối, Ngao Tử Luân trở về.

" Đã trở lại? Như thế nào một thân mùi rượu?" Vương Hằng chán ghét nhăn mặt che mũi.

Ngao Tử Luân nâng lên cánh tay ngửi ngửi, " Còn ngửi thấy sao? Thời điểm khi trở về ta đã tắm rửa qua, hương vị vẫn rất nặng sao? Ta lại đi gột rửa." Xuyên qua bình phong, xuống bể tẩy trừ.

Ngao Tử Luân ở trong nước hương hoa ngâm mình rất lâu mới đi ra, mùi rượu cũng tiêu tán vô tung vô tích, làn da ẩn ẩn mang theo một cỗ hương khí, nhàn nhạt thơm mát rất dễ chịu.

" Biến thơm." Vương Hằng nghiêng đầu ở trên mặt Ngao Tử Luân in lại dấu hôn.

Nhìn Vương Hằng mặt mày mỏi mệt, trong lòng Ngao Tử Luân tràn đầy đau xót, " Về sau mệt mỏi liền đi ngủ, không cần chờ ta." Dời gối đầu sau lưng Vương Hằng, nhẹ nhàng mà đưa y đặt ở trên giường, xoay người nằm ở bên cạnh, vây trụ y, thỉnh thoảng ở trên môi trên trán Vương Hằng in lại dấu hôn.

" Ngủ đi." Ngao Tử Luân ôm chặt người trong lòng.

" Không được để tâm vào chuyện vụn vặt nữa." Vương Hằng cầm lấy tay Ngao Tử Luân, đặt ở bên môi cắn xuống một ngụm.

[Đam mỹ] Áp Trại Phu Nhân (Hoàn)Unde poveștirile trăiesc. Descoperă acum