Ngoại truyện Thịnh Nghiệp Sâm

2.4K 26 1
                                    

Ngày mà Lục Tắc Linh sinh đứa nhỏ, xảy ra rất nhiều chuyện lặt vặt ngoài ý muốn, ví dụ như ngày dự sinh còn vài ngày mới đến cô lại chuyển dạ trước. Khi đó cô cùng Thịnh Nghiệp Sâm đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào viện dưỡng thai chờ sinh vậy mà đứa nhỏ không tiếng động khẩn cấp muốn ra ngoài. Khi đó bất luận là Thịnh Nghiệp sâm hay là ba Lục đều rối loạn thành đoàn. Ngược lại là Lục Tắc Linh trấn định, với dự giúp đỡ của Vương Nhất đi vào bệnh viện. Lúc vào phòng sinh, bác sĩ nói với Thịnh Nghiệp Sâm một ít tình huống cơ bản như, nước ối của cô ra nhiều lắm, cung khẩu *chổ em bé ra đời ý* chưa mở hết, còn có máu... Thịnh Nghiệp Sâm nghe không hiểu gì cả, chỉ là thật cẩu huyết lại nhớ đến mấy tình tiết trên phim truyền hình, ngốc nghếch hô: "Giữ người lớn, tôi muốn người lớn. Tôi muốn Lục Tắc Linh, Tôi muốn Lục Tắc Linh." *tại sao chổ này đáng lẽ nên cảm động mà tui vừa edit vừa cười như điên vậy trời ><* Lục Tắc Linh khi đó đã có chút kiệt sức, nghe thấy Thịnh Nghiệp Sâm nói như vậy, đột nhiên liền yên tĩnh trở lại, chờ bác sĩ đi qua nhìn cô, mới phát hiện cô đang chảy nước mắt. Thời điểm đau đớn như vậy cô không có chảy nước mắt, lại ngay lúc Thịnh Nghiệp Sâm nói mấy lời này mà không kìm chế được. Thịnh Nghiệp Sâm bị việc sinh đứa nhỏ dọa sợ, ngồi xổm xuống gắt gao nắm lấy tay Lục Tắc Linh nói: "Thực xin lỗi, anh để cho em chịu khổ như vậy." Âm thanh của anh nghẹn ngào: "Vẫn là hai lần, anh thật sự đáng chết." Lục Tắc Linh khí lực không đủ, chưa có trả lời anh, chỉ là thấp giọng hỏi: "Đứa con năm đó, anh có từng hối hận sao?" Thịnh Nghiệp Sâm không nghĩ tới cô giờ phút này còn hỏi như vậy, nhíu mày, nghiêm túc trả lời: "Nếu cho anh thêm một cơ hội, gặp lại tình huốn như vậy, anh vẫn sẽ lựa chọn như thế. Khi đó em xuất huyết nghiêm trọng, không bỏ đứa trẻ em sẽ mất mạng. Anh không thể giữ nó, nếu giữ nó sẽ mất em." *Muốn khóc rồi đây* Lục Tắc Linh không nghĩ tới còn có nội tình như vậy, tảng đá đèn nặng ở nhiều năm cuối cùng cũng được dời đi, há miệng thở dốc, mạnh liệt kích động làm cô chảy nước mắt ròng ròng. Cô dùng hết toàn lực nắm lấy tay Thịnh Nghiệp Sâm, cô nói: "Em sẽ không chết, em muốn đường đường chính chính làm vợ của anh, cùng anh sống với nhau một đời. Thịnh Nghiệp Sâm anh xong đời rồi, anh bị kẻ điên như em quấn phải rồi." Thịnh Nghiệp Sâm nắm lại cô: "Em cứ điên cả đời, bởi vì anh cũng là kẻ điên. Kẻ điên với kẻ điên mới là tuyệt phối." *tui mới bị hai người làm điên này* Anh cúi đầu, hôn môi Lục Tắc Linh, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Anh vĩnh viễn nhớ kỹ, là cô nhất cúi đầu dịu dàng, quay người lại bướng bỉnh. Cả đời này, may mắn nhất của anh chính là yêu phải một người điên thế này. . . . . . Chuyện xưa của hai cái kẻ điên, kỳ thật có từ sớm theo Lục Tắc Linh một lần nói hết. Kỳ thật Thịnh Nghiệp Sâm so với Lục Tắc Linh thì biết cô còn sớm hơn. Khi đó Lục Tắc Linh tham gia tập huấn quân sự của tân sinh viên. Lúc chạng vạng, trong trường tân sinh đều mặc một màu xám xanh như nhau, một đám phơi nắng da đen nhẻm, cười lên chỉ thấy được hai hàm răng trắng, ở trong trường học mỗi năm là một cảnh sắc như vậy. Sinh viên mới luôn phá lệ năng nổ sinh động hơn người, buổi tối mới hơn 8 giờ dười lầu ngủ của Lục Tắc Sinh và nữ sinh, một đám nam sinh giúp đỡ một cậu nam sinh khác bài trò lãng mạn. Mấy trăm ngọn nến được đốt lên, xếp thành hình "520, tôi yêu Linh". Đây đã lần thứ hai sau khai giảng rồi. Thịnh Nghiệp Sâm vừa đưa Diệp Thanh trở về phòng ngủ, nhìn thấy bạn cùng phòng đều chen chúc ở cửa sổ trước mặt xem náo nhiệt. Tất cả mọi người đều nói về cô gái kêu"Lục Tắc Linh", vẻ đẹp của nàng, kiêu ngạo của cô, lạnh nhạt của cô. Giống như là một người ngang với Diệp Thanh xuất hiện. Anh đối với chuyện này không có hứng thú, chỉ cầm cái siêu đi xuống lầu múc nước. Oanh oanh liệt liệt thổ lộ giống như đã muốn đã xong, cậu nam sinh thổ lộ, mặt mày xám xịt ngồi một chổ dưới lầu, tất cả mọi người đang an ủi cậu ta: "Cậu cũng không phải người đầu tiên. Lục Tắc Linh rất khó theo đuổi, không ngừng cố gắng." "Chính là, tháng trước Trung Văn Hệ không phải cũng thất bại sao? Đánh lâu dài a!" ". . . . . ." Ngay tại lúc mọi người líu ríu khuyên nhủ, Thịnh Nghiệp Sâm nhìn thấy một cô gái mặc quần trắng đột nhiên vọt ra. Cô lập tức đi tới trước mặt nam sinh kia. Đó là lần đầu tiên Thịnh Nghiệp Sâm nhìn thấy Lục Tắc LInh. Biểu tình của cô thật nghiêm túc, nhíu mày tức giận nói với nam sinh kia: "Câu ăn no rãnh rỗi không có chuyện gì làm à? Có tiền đốt à! Đốt nến có gì lãng mạn? có rảnh cậu đọc thêm nhiều sách không được à? Chỉ có thể nghĩ ra cách thức cũ rich thế này, một chút nội hàm cũng không có. Tôi cho cậu biêt, tôi không có khả năng thích cậu, chính cậu giải quyết cho tốt, đừng ở dưới lầu của tôi múa cái gì động tac võ thuật đẹp mắt! Quan trọng nhất là cậu không đem mấy ngọn nến dọn sạc còn làm phiền dì dọn dẹp của lầu chúng tôi! Đây là ý tốt của câu sao?" Cô hùng hổ lớn tiếng trách móc như vậy, rõ ràng là một cô gái yếu đuối dịu dàng lại có thể nói tới khiến cho một nam sinh khóc như đứa trẻ. Thịnh Nghiệp Sâm đứng ở nơi đó nhìn mọi chuyện phát sinh rối loạn lại nhẹ nhàng giải tán đi, cảm thấy hết sức thú vị. Một năm đó anh cũng không biết được, cô gái hung hổ kia về sau lại dùng nhiều phương thức như vậy khảm nhập vào sinh mạng của anh. Một năm đó anh cũng không biết rằng, rất nhiều rất nhiều năm sau, anh sẽ yêu cố gái đó hơn nữa còn cùng cô ấy kết làm vợ chồng. Chớp mắt đã nhiều năm như vậy trôi qua, đã trãi qua nhiều thăng trầm của cuộc sống, bọn họ quay lại thành phố lúc trước, Thịnh gia tiếp nhận Lục Tắc Linh, cũng tiếp nhận anh. Bọn họ làm một đôi vợ chồng bình thường, anh tuy rằng giúp cha mẹ quản lý công ty, nhưng không có lấy thân phận người thừa kế, Thịnh gia hết thảy, anh thật sự không cần. Anh tự gầy dựng sự nghiệp cuả mình, nếu như lúc ban đầu ước định, lấy năng lực của mình vì Lục Tắc Linh che gió che mưa. Bận rộn một ngày chấm dứt, anh kéo thân thể mệt mỏi về nhà, con gái tủm tỉm cười giúp anh lấy dép lê, ngoan ngoãn gọi baba. Tại phòng bếp Lục Tắc Linh thói quen lải nhải : "Bé ngoan, con đừng có làm loạn, b aba đi làm về mệt, con mau quay vào trong chuẩn bị ăn cơm." Trên TV đang chiếu phim hoạt hình con gái yếu thích, trong phòng bếp nghe âm thanh ba ba ba, hương thơm của thức ăn không ngừng truyền đến, khiến cho con sâu đói trong bụng anh không ngừng làm loạn. Cởi áo khoác ra, anh ôm con gái cùng xem hoạt hình mà mình không có chút hứng thú, thật sự là m hoạt hình, thật sự là thiếu thiện khả Trần một ngày. *chổ này không biết edit sao cho đúng nữa có vẻ như muốn nói là một ngày mệt mỏi hay sao ấy* Nhưng anh lại vui vẻ chịu đựng. Anh nghĩ, anh đã có được hạnh phúc lớn nhất.
Xem thêm:   


You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Dec 04, 2015 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

Cố Chấp Cuồng - Ngải Tiểu ĐồWhere stories live. Discover now